Thái Phấn Điệp

Chương 6: Chương 6




Đại để là vì bộ dạng anh ta không giống người xấu, tôi cũng không quá đa nghi về chàng trai không mời mà đến này; không nghi ngờ vì sao anh ta lại biết được danh tính của bà, lại từ đâu biết được địa chỉ nhà.Khi tôi nói cho anh ta bà đã tạ thế lâu rồi, gương mặt anh ta lộ ra biểu cảm vô cùng khổ sở, lại dùng ngôn ngữ biểu đạt anh ta rất muốn đến thăm ngôi nhà mà bà từng ở. Vì thế tôi rất là do dự đưa anh ta về nơi tôi và Tiểu An sinh sống.

Tôi bước đi song song bên cạnh chàng trai, trong lòng nảy sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.



Tôi cứng ngắc châm trà bên cạnh bình nước, đôi mắt nóng rực phía sau cứ như mũi nhọn đâm vào lưng tôi. Trong lòng tôi rít gào: Làm sao có thể có người tự nguyện dẫn sói vào nhà như mình chứ!

“Chị! Em về… Anh là ai! !”

Nó trừng đôi mắt, nhanh tay kéo tôi đang ở trong bếp ra phía sau lưng nó, tùy tay nắm cán chổi tôi dựng bên tường chỉ vào Hồ Điệt, nghiễm nhiên làm hành động gà mái bảo vệ con.

“Tôi nói cho anh biết cô gái đây trước ngực sau lưng đều nhìn chẳng ra gì, bởi vậy anh mau chóng rời đi không thì đừng trách tôi không tha cho anh, hừ!”

Tôi nhìn đôi bàn tay bị bỏng trà mà trở nên hồng hồng, lại nhìn anh chàng đứng tòng ngòng bên bàn ăn, chậm rãi kéo anh « gà mái » nhỏ trước mắt tôi ra .

“Tiểu An, em lại ngứa da sao.”



Tôi nói rõ cho Tiểu An mục đích mà Hồ Điệt đến đây, lại đơn giản răn dạy vài tiếng. Cậu nhóc ngồi ở trước bàn đầu càng cúi càng thấp, sau gáy bị kéo chật căng , rất giống một con chó săn đáng thương.

“Thật xin lỗi.” « chó săn nhỏ »cúi đầu ảm đạm nói, ngón tay bất an nắm nắm buông buông trên quần áo.

“Không sao đâu.” Hồ Điệt nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu nhóc, sau đó nhìn phía tôi, nhẹ giọng nói: “Tay cô không việc gì chứ?” “Tiểu An luôn vụng về như vậy… .” Tôi nghe đến nửa câu thì thấy nghẹn lại, không nghĩ tới anh ta là người chu đáo như vậy. Theo bản năng liền đưa tay giấu ra phía sau, trả lời:

“Da dày thịt béo , việc nhỏ mà!” Tôi dừng một chút, con mắt chuyển hướng ra bầu trời chuyển tối ngoài cửa sổ, sau chuyển hướng sang Hồ Điệt, cuối cùng đem lời nói ở trong đầu suốt hai giờ liền dứt khoát nói ra.

“Nhà đã thăm rồi, không biết anh Hồ đây còn có chuyện gì.”

Nghe vậy Tiểu An đột nhiên ngỏng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hồ Điệt, mặt biểu lộ rõ”Mau cút mau cút mau cút” .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.