Ăn vào Thất Tinh Khuẩn, cảm giác khô nóng quen thuộc lại tỏa khắp người Tần Hạo Hiên. Tuy nhiên dược lực tích lũy trong người thua xa Nhất Diệp Kim Liên nhiều, với tốc độ tiêu hao linh lực hiện giờ không lâu sau sẽ hết sạch, sau này Tần Hạo Hiên sẽ càng thường xuyên đi Tuyệt Tiên Độc Cốc tìm linh dược. Càng không thể thả lỏng mảng tu luyện thần thức, nếu không tìm được linh dược thì tốc độ tu luyện của hắn không nhanh hơn đệ tử nhược chủng bao nhiêu.
Thừa dịp đêm khuya người ta ngủ say, Tần Hạo Hiên rời khỏi Linh Điền Cốc tìm chân núi vô cùng hẻo lánh, hắn nôn nóng muốn thử uy lực của Vô Hình Kiếm. Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Tuy với tu vi nảy mầm cảnh hiện giờ của hắn chắc chắn không phát huy ra một phần vạn uy lực Vô Hình Kiếm, nhưng huơ vài đường đã ghiền cũng tốt.
Không chỉ mình Tần Hạo Hiên, phi kiếm là pháp bảo lý tưởng hoàn mỹ nhất trong lòng mỗi tu tiên giả.
Tần Hạo Hiên làm nghi thức nhận chủ theo giới thiệu trong thuật ngự kiếm, lấy cây kim dài tích một giọt máu trong tim vào thân kiếm. Vô Hình Kiếm bình thường không khác gì không khí chợt lóe tia sáng đỏ, Tần Hạo Hiên cảm giác mình và thanh kiếm có mối liên kết kỳ diệu, không tả được, như có sợi dây vô hình lôi kéo, dù Vô Hình Kiếm cách ngàn dặm hắn cũng cảm ứng vị trí chính xác của nó.
Tần Hạo Hiên lặng lẽ vận chuyển linh quyết, linh lực chảy trong người, qua sợi chỉ vô hình hắn đưa linh lực vào Vô Hình Kiếm.
Tần Hạo Hiên thử nhiều lần nhưng Vô Hình Kiếm trong tay không có phản ứng gì, là vì ngự kiếm quyết sai hay linh lực quá yếu? Hoặc linh lực không vào Vô Hình Kiếm?
Tần Hạo Hiên thầm suy đoán, vẫn không bỏ cuộc thử nhiều lần, thất bại liên tục.
Không biết thất bại bao nhiêu lần, Tần Hạo Hiên cảm giác Vô Hình Kiếm trong tay nhích nhẹ.
Tần Hạo Hiên vốn nản lòng bỗng chốc lên tinh thần, rót nhiều linh lực vào hơn, cố gắng dùng tâm cảm ứng Vô Hình Kiếm, cảm ứng tâm linh với thanh kiếm càng mãnh liệt hơn.
Rốt cuộc sau một lần lặng lẽ vận chuyển linh quyết, Tần Hạo Hiên thất bại vô số lần đã thành công. Tần Hạo Hiên cảm giác tim giật thót, Vô Hình Kiếm trong tay như tia chớp bay ra ngoài, quả nhiên vô ảnh vô hình. Nếu không nhờ cảm ứng tâm linh thì Tần Hạo Hiên không tìm thấy Vô Hình Kiếm được.
Vô Hình Kiếm bắn ra xa ba trượng đâm thủng cái lỗ nhỏ vào tảng đá dày nửa thước, nó chẳng những vô ảnh vô hình còn không phát ra tiếng xé gió.
Tần Hạo Hiên nhặt về Vô Hình Kiếm, ngây người trước uy lực của nó. Đây mới chỉ là uy lực khi hắn là nảy mầm, nếu tu vi mạnh hơn, linh lực trong người đầy đủ hơn thì cách ngàn dặm lấy đầu kẻ địch không nói chơi.
Tần Hạo Hiên luôn tâm tính bình tĩnh không kiềm nén được nỗi lòng mừng như điên, cười tươi kích động thỏa mãn. Đúng là phi kiếm, tốt quá! Phi kiếm vô hình vô ảnh! Chỉ cần ta tu luyện thuật ngự kiếm nhiều chút là có thêm một tuyệt sát giữ mạng vào phút then chốt!
Nhưng sao mệt vậy?
Tần Hạo Hiên thắc mắc, kinh dị phát hiện khi vận dụng Vô Hình Kiếm thì linh lực trong đan điền tiêu hao ba mươi phần trăm, tiên miêu suýt héo chết vì thiếu linh lực.
Theo tốc độ hấp thu linh lực bình thường của đệ tử nhược chủng chờ đến lúc tiêu miêu chết héo cũng không cung ứng nổi, may mắn Tần Hạo Hiên tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, trong người có Thất Tinh Khuẩn mới ăn xong làm nền móng, bởi vậy cứu lại kịp.
Tần Hạo Hiên lau mồ hôi lạnh trên trán, vội ngồi xếp bằng bày tư thế ngũ tâm hướng trời bổ sung linh lực trong người, nếu không tiên miêu sẽ chết héo.
Một lúc lâu sau Tần Hạo Hiên tu luyện phục hồi bình thường, từ từ thở hắt ra.
Vô Hình Kiếm phẩm cấp quá cao, tu vi của hắn quá yếu, thuật ngự kiếm không đầy đủ, tùy tiện sử dụng tiêu hao linh lực quá lớn sẽ xảy ra chuyện.
- Không biết phi kiếm của Hoàng Long Chân Nhân có tốt hơn của ta không?
Tần Hạo Hiên phát hiện câu hỏi này hắn không thể trả lời, đổi sang suy nghĩ khác là phải giấu kín trọng bảo này, không đến phút nguy hiểm sống chết không thể tùy tiện sử dụng. Nếu chọc người ta đỏ mắt cướp, với tu vi hiện giờ của hắn không chống cự được.
Chờ khi Tần Hạo Hiên phục hồi linh lực thì sắc trời dần sáng, hắn đứng dậy đi hướng Linh Điền Cốc.
Đối với đám đệ tử mới nhập môn thì hôm nay là ngày vô cùng quan trọng, ba tháng thời kỳ huấn luyện đầu đã đầy.
Trên lớp, Sở trưởng lão nhìn quét đám đệ tử mới, thấy tất cả tới đông đủ mới nói:
- Hôm này là ngày tròn ba tháng các ngươi nhập môn, theo quy định của bản giáo cắm rễ trong ba tháng sẽ trở thành đệ tử ngoại môn. Đệ tử nảy mầm có thể trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền nội môn của bốn đại đường. Đệ tử mọc lá trong vòng ba tháng sẽ được đường chủ bốn đại đường, thậm chí là trưởng lão nào đó chọn làm đệ tử đạo truyền. Ba tháng tiếp theo là nghi thức Nhập Tiên Đạo thử thách các ngươi trong ba tháng thời kỳ huấn luyện đầu. Môn phái cung ứng đồ ăn miễn phí ba tháng cho đệ tử không cắm rễ, nếu trong ba tháng Nhập Tiên Đạo tiếp theo vẫn không thể cắm rễ thì đành bị đuổi ra môn, trở về quê.
Sở trưởng lão mới nói xong câu đuổi ra môn, trở về quê thì bên dưới xáo động.
Đám đệ tử mới này lúc được chọn vào Thái Sơ Giáo có ai chẳng phải phong cảnh, được người hâm mộ ghen tỵ? Giờ bị đuổi ra môn về quê không chỉ bản thân, phụ mẫu thân bằng không thể ngẩng cao đầu làm người. Quan trọng hơn Thái Sơ vì giữ bí mật sẽ xóa nhiều ký ức, nghe nói bị xóa trí nhớ hầu như thành đồ ngốc.
Sở trưởng lão hắng giọng đè xuống lớp xáo động, nói:
- Nếu các ngươi có cơ duyên, Nhập Tiên Đạo dài ba tháng là cơ hội rất tốt, cắm rễ trong lúc Nhập Tiên Đạo có cơ hội nhất định thành đệ tử ngoại môn của bản giáo. Nếu nảy mầm mọc lá trong nghi thức Nhập Tiên Đạo cũng sẽ trở thành nội môn, thậm chí được đãi ngộ đệ tử đạo truyền.
Tuy họ sớm biết đãi ngộ sau khi nảy mầm mọc lá từ những sư huynh tạp dịch ở Linh Điền Cốc, nhưng nghe Sở trưởng lão nói có cảm giác khác.
Mọi người hâm mộ nhìn Trương Cuồng, Trương Dương, Lý Tĩnh, Từ Vũ. Bốn người đều mọc lá, chắc chắn sẽ là đối tượng được bốn đường chủ tranh giành. Trương Dương từ ba tháng trước đã thành đệ tử của Cổ Vân Đường.
Năm đệ tử tiên chủng đặc biệt chỉ có Mộ Dung Siêu chưa mọc lá.
Sở trưởng lão quét mắt qua bốn đệ tử mọc lá, ngừng lại trên người Mộ Dung Siêu, cổ vũ nói:
- Mộ Dung Siêu, với tư chất của ngươi chỉ cần bắt lấy cơ hội Nhập Tiên Đạo này thì sẽ nhanh chóng ra lá, khi đó cũng sẽ như đệ tử tử chủng có thể trở thành đệ tử đạo truyền.
Sở trưởng lão cổ vũ làm Mộ Dung Siêu vừa cảm động vừa lúng túng, nhiều đệ tử nhược chủng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn gã. Năm đệ tử cường chủng chỉ có Mộ Dung Siêu chưa ra lá, từ vạch xuất phát đã thua bốn đệ tử cường chủng khác, có thể tưởng tượng thành tựu tương lai của gã thế nào.
Mấy tiểu đệ trận doanh Lý Tĩnh xì xầm nhỏ to:
- Mặt Mộ Dung Siêu rõ là phản cốt, làm như coi khinh cả trời, xứng đáng không ra lá!