Thái Sơ

Chương 113: Chương 113: Độc Cốc Tuyệt Tiên Kiếm Vô Hình (2)




Khi Tần Hạo Hiên định đi thì khóe mắt thấy có một tinh thể nhỏ phản chiếu ánh sáng nhạt dưới một bộ xương.

Tinh thể nhỏ xíu này không lẽ là ảnh nhỏ của pháp bảo cường đại?

Tần Hạo Hiên ôm tâm lý nhìn xem không mất gì moi ra tinh thể nhỏ nằm dưới bộ xương đen.

Tinh thể nhỏ cỡ ngón út, trong suốt như không khí. Nếu không phải góc độ vừa rồi tình cờ phản chiếu ánh sáng nhạt bị Tần Hạo Hiên vô tình liếc qua thấy thì không thể phát hiện ra nó.

Tần Hạo Hiên cẩn thận nhìn phát hiện tinh thể nhỏ này là một thanh phi kiếm thu nhỏ, giật mình thầm nghĩ:

- Hay đây là phi kiếm trong tin đồn? Nghe đồn phi kiếm có thể biến lớn rút nhỏ, phi kiếm mới luyện chế ra có ba tấc thanh phong như bảo kiếm bình thường, theo tu vi tu tiên giả tinh thâm và thường luyện hóa mà thể tích dần thu nhỏ. Có phi kiếm biến nhỏ cỡ ngón cái, nuốt vào miệng, há mồm có thể lấy đầu kẻ địch cách ngàn dặm, có thể ngự kiếm bay. Khi cần thiết bấm linh quyết, thầm vận chuyển linh lực là phi kiếm chớp mắt biến lớn, to có thể chặt đứt núi lớn, cắt ngang sông lớn.

Thanh phi kiếm này chỉ to cỡ ngón út, xem ra đã là phi kiếm cực phẩm được luyện chế vô cùng hoàn mỹ. Tần Hạo Hiên mừng rỡ, nếu không phải rắn nhỏ không thể nói chuyện chắc chắn hắn đã cao giọng ca hát trút ra nỗi lòng kích động hân hoan.

Vì Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp cần đạo môn chính pháp phụ tu, Tần Hạo Hiên không thể rời khỏi Thái Sơ Giáo, nhưng ở lại thì sau này rắc rối không dứt. Trương Cuồng, Lý Tĩnh, Trương Dương lần lượt mọc lá, chờ thực lực của ba người đến cảnh giới nhất định chắc chắn sẽ không tha cho Tần Hạo Hiên.

Còn có Sở Tương Tử, hôm đó hoàn toàn đắc tội gã, với bản tính hẹp hòi chắc chắn sẽ kiếm chuyện với hắn.

Nếu Tần Hạo Hiên có thanh phi kiếm làm át chủ bài ít nhất tăng một thủ đoạn giữ mạng. Trong Thái Sơ Giáo, những sư huynh Tiên Miêu cảnh tam thập diệp chưa chắc có phi kiếm sơ cấp nhất. Nghe đồn thực lực phải đến Tiên Miêu cảnh tứ thập diệp mới thử luyện chế phi kiếm được, tài liệu vô cùng hiếm hoi, xác xuất thành công thì thấp. Vì vậy trong số đệ tử Thái Sơ Giáo ít ai có phi kiếm, phi kiếm tốt chút càng hiếm như lông phượng và sừng lân.

Tần Hạo Hiên từng thấy trưởng lão tiền bối trong tông môn ngự kiếm bay, nhìn bằng mắt thì phi kiếm của họ không bằng thanh phi kiếm này.

Tần Hạo Hiên mừng một lúc lại rầu, vì hắn nghe Sở trưởng lão giảng bài biết mỗi thanh phi kiếm có thuật ngự kiếm khác nhau. Có lẽ phi kiếm cấp thấp có thể sử dụng thuật ngự kiếm của phi kiếm cấp thấp khác, miễn cưỡng điều khiển được. Nhưng phi kiếm càng cao cấp thì thuật ngự kiếm càng độc đáo, nếu không có thuật ngự kiếm đối ứng trừ phi lấy đại thần thông tế luyện lại nếu không chẳng khác gì đồ trang sức.

Nhìn kích cỡ thanh phi kiếm này phỏng chừng thực lực chủ nhân cũ của nó không yếu, tế luyện lại phải mạnh hơn chủ nhân cũ. Với thực lực hiện giờ của hắn . . . tìm thuật ngự kiếm thì hơn.

Vì thế Tần Hạo Hiên chui vào đống xương tìm báu vật khác.

Rất nhanh Tần Hạo Hiên tìm được một quyển bí tịch rách nát trong xác chết.

Chạm vào quyển bí tịch Tần Hạo Hiên liền phát hiện nó không tầm thường. Sở trưởng lão giảng bài từng nói một loại gỗ lạ tên là Côn Luân Thụ, mỗi ngàn năm có thể lấy chất dịch một lần chế tạo ra giấy, loại giấy này không sợ nước lửa, không ướt không nát, qua ngàn năm không mục. Đặc điểm phân biệt nó dễ nhất là tỏa mùi thơm như bạc hà.

Tần Hạo Hiên ngửi mùi bạc hà thoang thoảng, khẽ cảm thán độc khí của Tuyệt Tiên Độc Cốc lợi hại quá, ăn mòn cả giấy Côn Luân. Không biết tấm bản đồ làm bằng tài liệu gì mà đến nay còn nguyên vẹn.

Tần Hạo Hiên giơ quyển bí tịch rách ra, nương tia sáng mờ tối dù ban ngày hay đêm trong Tuyệt Tiên Độc Cốc đều không thay đổi, hắn đọc như đói.

Nghe Sở trưởng lão giảng bài Tần Hạo Hiên biết mỗi thanh phi kiếm có thuật ngự kiếm khác nhau, may mắn quyển bí tịch này là ngự kiếm quyết của phi kiếm mà hắn mới lấy được. Mở đầu bí tịch ghi chép lai lịch thanh phi kiếm, tên của nó là Vô Hình Kiếm. Tiếc rằng thuật ngự kiếm rách rưới không đầy đủ, Tần Hạo Hiên vẫn rất nghiêm túc ghi nhớ ngự kiếm quyết thiếu chữ thiếu câu.

Tần Hạo Hiên thầm thắc mắc:

- Vô Hình phi kiếm? Đây là phi kiếm gì? Trên lớp trưởng lão không giảng về phi kiếm khi sử dụng có thể vô ảnh vô hình? Thôi, ít nhất nó là phi kiếm. Sư huynh tam thập diệp đều không có phi kiếm, giờ ta được một thanh kiếm, còn có thuật ngự kiếm xứng đôi, thu hoạch lớn!

Chuyến đi Tuyệt Tiên Độc Cốc lần này thu hoạch phong phú, Tần Hạo Hiên ra vào hai đợt mới dọn hết đống bảo bối này ra ngoài. Được đến trọng bảo như Vô Hình Kiếm làm hắn vui vẻ suýt bay lên mây, mặc dù thuật ngự kiếm không đầy đủ nhưng tu luyện tốt là có thể điều khiển. Cùng lắm uy lực giảm mạnh, chờ sau này tiếp xúc với nhiều đạo môn chính pháp, một mối liên kết nhiều thứ có lẽ sẽ từ từ hoàn thiện thuật ngự kiếm.

Sau khi nảy mầm Tần Hạo Hiên cần linh lực nhiều hơn trước, nên hắn không chút do dự ăn Thất Tinh Khuẩn. Nếu lão tổ tông ngàn năm trong Thái Sơ Giáo thấy cảnh này sẽ đau lòng giậm chân.

Tần Hạo Hiên nhớ lại vị Thất Tinh Khuẩn mới nuốt vào, tặc lưỡi thở dài:

- Ài, hơi xa xỉ chút nhưng không có cách nào, ta không biết luyện đan. Nếu luyện đan thì tu vi của ta có lẽ sẽ nhanh hơn chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.