Cổ Vân Đường, mật thất của Cổ Vân Tử.
Trương Dương đang đả tọa luyện khí, trước mặt gã chất ba, bốn bình đan dược rỗng. Cổ Vân Tử xụ mặt ngồi một bên âm thầm quan sát.
Từ khi ba vô thượng tử chủng lần lượt mọc lá thì Cổ Vân Tử không bình tĩnh được nữa. Thừa dịp đêm khuya Cổ Vân Tử lặng lẽ kéo Trương Dương đang bế quan tới mật thất của mình, cho ăn mấy viên đan dược mà gã cất chứa kỹ để tăng tốc độ mọc lá.
Trương Dương nuốt vào đan dược làn da nổi lên sắc đỏ quỷ dị, mặt đỏ rực như sắp nhỏ máu. Đan dược chui xuống bụng hóa thành từng đợt linh lực mạnh mẽ va chạm lung tung trong cơ thể, Trương Dương bình tĩnh dẫn dắt linh lực trào dâng chảy vào tiên miêu. Có linh lực sung túc cung ứng tiên miêu hấp thu rất nhanh, cảm giác rõ ràng nó lột xác.
Cổ Vân Tử nhìn bình đan dược rỗng rải rác, vẻ mặt đau lòng. Nhưng vì đồ đệ bảo bối không bị đệ tử tử chủng bỏ xa, Cổ Vân Tử buộc phải làm như vậy. Mấy ngày nay gã quan sát phát hiện Trương Dương cách mọc lá không xa, chỉ kém một bước cuối cùng. Mặc dù tiêu hao lớn nhưng miễn là Trương Dương bắt kịp tiến độ của đệ tử tử chủng, sáng tạo thần thoại Tu Tiên Giới hôi chủng chèn ép tử chủng thì trả giá lớn đến đâu cũng đáng.
Trương Dương đả tọa suốt đêm, rạng sáng rốt cuộc trên người có các dấu hiệu sắp mọc lá.
Cổ Vân Tử vừa vui mừng vừa thở dài. Gã tốn hao nhiều tài nguyên như thế mới khiến Trương Dương miễn cưỡng bắt kịp bước chân của ba đệ tử tử chủng, nhưng vẫn không tránh khỏi bị bỏ lại một bước. Gã đã đánh giá thấp trình độ nghịch thiên của tử chủng, nếu có được Nhất Diệp Kim Liên trong truyền thuyết luyện đan thì Trương Dương có thể tạm thời vượt mặt ba tử chủng. Nhưng linh dược như Nhất Diệp Kim Liên dù là trùm ngàn năm lão tổ tông còn chỉ biết cầu may, Cổ Vân Tử chỉ có thể mơ mộng.
Cổ Vân Tử nằm mơ cũng không ngờ gã tính toán muốn biến Tần Hạo Hiên thành thi binh, hắn nuốt sống một gốc Nhất Diệp Kim Liên mà trùm ngàn năm khát vọng cũng không thể có. Nếu Cổ Vân Tử biết chuyện này sẽ mắng Tần Hạo Hiên phá của, thậm chí muốn rút máu ăn thịt hắn.
Sáng sớm nghe ngoài phòng Trương Dương ầm ĩ, Trương Cuồng, Lý Tĩnh đi ra cửa phòng thấy gã được đám chó săn vây quanh a dua nịnh hót.
- Tuy lão đại chỉ là hôi chủng nhưng tốc độ tu luyện không chậm hơn tử chủng gì đó.
- Đúng vậy, ngày hôm qua chạng vạng Trương Cuồng, Lý Tĩnh mới mọc lá, sáng sớm hôm nay lão đại đã mọc lá rồi! Tốc độ này hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân trong hôi chủng, không thua kém đám tử chủng.
- Lão đại cố lên, sớm ngày mọc ra miếng lá thứ hai cho mấy tử chủng thấy sự lợi hại của lão đại!
- Còn Tần Hạo Hiên nữa, ỷ vào uy phong của Từ Vũ, Mộ Dung Siêu suốt ngày diễu võ dương oai. Mấy ngày nay Trương Cuồng cũng im re.
Người bên cạnh Trương Cuồng nghe câu này đều mặt biến sắc, nhìn về phía gã, muốn biết vị tử chủng này suy nghĩ cái gì.
Trương Cuồng mỉm cười ung dung, nhưng đáy mắt lóe sát khí đậm:
- Không cần để ý người khác nói gì, chỉ là con kiến. Còn về Tần Hạo Hiên, chờ ta tu luyện đến thập nhất diệp có lẽ hắn còn chưa mọc lá, giết hắn dễ như trở bàn tay. Trương Dương? Các vị sư huynh cũng không cần gấp, chờ tu vi của ta hoàn toàn bỏ xa hắn, cho hắn nếm thử cái gọi là tuyệt vọng không phải càng tốt?
Người bên cạnh Trương Cuồng chợt nhận ra sư đệ này thay đổi nhiều. Trong mắt Trương Cuồng thì Tần Hạo Hiên và gã không cùng cấp bậc, khác biệt như giữa người và con kiến.
Tần Hạo Hiên cắm rễ cảnh chỉ có thể vận dụng linh phù, không cách nào sử dụng linh pháp công kích. Trương Cuồng là Tiên Miêu cảnh nhất diệp có thể học tập linh pháp đạo thuật. Linh phù dùng một cái ít một cái, linh pháp thì có thể liên tục thi triển không dứt, đùa chết Tần Hạo Hiên dễ như húp cháo.
Ba tháng thời kỳ huấn luyện đầu còn chưa qua đã có bốn đệ tử mới đến cảnh giới nảy mầm nhất diệp, đồn ra ngoài không biết làm bao nhiêu sư huynh tạp dịch hâm mộ chết.
Trương Cuồng, Lý Tĩnh, Từ Vũ là vô thượng tử chủng, trong ba tháng mọc lá có thể nói là họ có thiên tư hiếm thấy tuyệt thế. Nhưng Trương Dương chỉ là hôi chủng mà mọc ra chậm hơn ba vô thượng tử chủng có một ngày, tiến độ và tư chất này khiến người vô cùng kinh thán.
Lý Tĩnh đi ra cửa phòng, mắt lạnh nhìn Trương Dương đắc ý vênh váo, gã hừ lạnh rồi đi học đường.