Lúc này đã qua mùa đông nhưng Đại Tự Sơn vào đầu xuân lạnh còn hơn mùa đông, ban đêm rơi tuyết lớn như lông ngỗng, chưa đến nửa canh giờ Đại Tự Sơn đã khoác lớp áo trắng.
Mấy đệ tử mới, bao gồm đệ tử đã nảy mầm đều mặc áo bông, Tần Hạo Hiên thì vẫn mặc áo mỏng tự nhiên trong xuân hàn se lạnh. Hắn vẫn đả tọa tu luyện trong lùm cây chờ Cổ Vân Tử đưa Hủ Thực Đan đến.
Hơn một tháng qua mỗi ngày Cổ Vân Tử không ngại mưa gió đến đưa Hủ Thực Đan. Những Hủ Thực Đan này không dễ luyện chế nhưng vì Trương Dương, Cổ Vân Tử bất chấp. Nhìn thân thể Tần Hạo Hiên càng khỏe mạnh, tu vi dần tinh thâm nhưng thần trí chưa bị Hủ Thực Đan ăn mòn làm Cổ Vân Tử vừa vui vừa bực.
Vui vì tố chất thân thể của Tần Hạo Hiên tốt, thời gian Hủ Thực Đan khống chế hắn mất càng lâu thì tiềm lực phát triển về sau càng lớn. Bực vì kiểu ăn này đào hết gia sản của gã.
Dùng nhiều Hủ Thực Đan như vậy, độc tính đan dược một nửa trở thành thực vật của thần thức, lớn mạnh thần thức, một nửa khác biến thành thực vật cho tiên chủng, Tần Hạo Hiên phát hiện dưới đáy tiên chủng nhô ra một cọng rễ đen thô to.
Tần Hạo Hiên rất khó hiểu:
- Không lẽ chưa cắm rễ xong? Còn một cọng tiên căn chưa mọc ra?
Tần Hạo Hiên thắc mắc, còn người khởi xướng tất cả chuyện này Bất Tử Vu Ma thì rất vui vẻ, ma chủng hấp thu độc tính của Hủ Thực Đan, rễ chính dần mọc ra, ma chủng rễ chính nhú ra tỏ rõ tiên ma chủng của Tần Hạo Hiên sẽ nhanh chóng nảy mầm, khi đó lão sẽ cướp đi thần hình của hắn, trở thành chủ nhân tiên ma chủng này.
Trời sáng, Tần Hạo Hiên tu luyện cả buổi tối trong lùm cây đi đến cửa phòng Từ Vũ. Hắn vốn định kêu nàng cùng đi ăn cơm, lên lớp. Tần Hạo Hiên đứng trước cửa bỗng cảm nhận linh lực dao động mãnh liệt, linh lực ở gần từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tuôn vào phòng Từ Vũ.
Dị tượng này hấp dẫn nhiều người chạy lại, một số sư huynh tạp dịch Tiên Miêu cảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn phòng của Từ Vũ.
Bọn họ thì thào:
- Trời ạ, đây là tư chất của vô thượng tử chủng sao? Nhập môn chưa đến ba tháng đã sắp mọc ra mảnh tiên diệp đầu tiên!
Người tụ tập ngoài phòng Từ Vũ càng lúc càng nhiều, các tiểu đệ chạy tới giữ trật tự, phòng ngừa có người quấy nhiễu nàng tập trung trùng kích mảnh lá thứ nhất trong Tiên Miêu cảnh.
Thời gian chậm rãi trôi, ngày càng nhiều lời suy đoán.
- Ra lá lâu vậy không lẽ là thất mạch tiên diệp cực phẩm nhất?
- Rất có thể, Từ sư muội là vô thượng tử chủng, thất mạch tiên diệp quá xa vời với chúng ta nhưng với nàng thì không thành vấn đề.
- Chậc chậc, ra mảnh lá đầu tiên là thất mạch tiên diệp, nếu bốn mươi chín mảnh lá có một nửa là thất mạch thì ghê gớm.
- Đổi lại là ngươi tất nhiên không thể nào, nhưng người ta là vô thượng tử chủng thì không có gì là không thể.
Trong khi bọn họ bàn tán rôm rả thì dao động linh lực trong phòng Từ Vũ dần biến mất, rất nhanh tất cả trở về bình tĩnh.
Két một tiếng cửa phòng mở ra, Từ Vũ ung dung bình tĩnh môi treo nụ cười bước ra. Một đám người xúm lại nịnh hót, tâng bốc tung hô.
Thấy Từ Vũ là người đầu tiên thành công mọc lá, Tần Hạo Hiên mỉm cười, thấy hãnh diện vì thành tựu của nàng. Quá nhiều người vây quanh Từ Vũ, hình dung bằng từ biển người cũng không đủ, nếu không phải Mộ Dung Siêu kịp lúc tổ chức tiểu đệ trong trận doanh Từ Vũ gắt gao che quanh nàng, sợ là nàng đã bị đám người kia nâng lên.
Không trách đám người kích động, trước kia đều là Trương Cuồng cắm rễ, nảy mầm nhanh nhất, lần này Từ Vũ giành thứ nhất. Từ Vũ luôn không lộ nổi bật, tốc độ tu luyện thế nhưng mau hơn Trương Cuồng nhiều.
Tin Từ Vũ mọc ra lá nhanh chóng truyền khắp Linh Điền Cốc. Trương Cuồng, Trương Dương, Lý Tĩnh sớm biết tin không hẹn mà cùng bế quan. Ba người chưa từng trốn học nhưng ngày hôm nay không hẹn mà cùng cúp học.
Nhìn Từ Vũ mọc lá phát ra khí chất càng đạm nhã, giơ tay nhấc chân toát ra linh khí, Sở trưởng lão lộ vẻ mặt vui mừng. Vô thượng tử chủng đúng là khác biệt, trong ba tháng thời kỳ huấn luyện đầu có thể nảy mầm đã tính là tư chất đỉnh cao nhất, trước kia có mấy đệ tử nảy mầm đã đáng mừng. Không ngờ Từ Vũ mọc lá trước, Trương Cuồng và Lý Tĩnh không cam lòng tụt hậu chắc chắn sẽ tranh thủ thành công mọc lá khi kết thúc thời kỳ huấn luyện đầu.
Sở trưởng lão nhìn chỗ ngồi của Trương Cuồng, Trương Dương, Lý Tĩnh trống rỗng thì thầm thở dài:
- Có ý thức cạnh tranh thì tốt nhưng không cần làm vậy, mới bước đầu tu tiên, giành trước một chốc thật sự quan trọng vậy sao? Tri thức tu tiên cơ bản rất quan trọng, hai đệ tử tử chủng tốt nhất đừng học Tần Hạo Hiên không phân rõ chủ yếu và thứ yếu, thế thì mất nhiều hơn được!
Sở trưởng lão hung hăng trừng Tần Hạo Hiên đã đả tọa tu luyện. Ở trong mắt lão thì Tần Hạo Hiên là đại biểu tư chất ngu dốt, không phân rõ chủ yếu và thứ yếu. Sau đó Sở trưởng lão bắt đầu giảng bài.
Tan học trời đã tối, mới ra học đường cách khu ký túc xá một khoảng cách thì cảm nhận trong phòng Trương Cuồng, Lý Tĩnh lần lượt phát ra dao động linh lực mãnh liệt.
Tiểu đệ của Trương Cuồng, Lý Tĩnh canh giữ ngoài cửa phòng. Một số sư huynh tạp dịch cảm giác hai người sắp mọc lá đã mang theo lễ vật chờ sẵn.
Không lâu sau Trương Cuồng giành mọc lá trước, sau đó Lý Tĩnh thành công mọc lá.