Nhiều người cho rằng trong cùng cảnh giới tu ma giả chiến đấu hung mãnh hơn tu tiên giả, nhưng về sau tu ma giả mỗi tiến bộ một bước vô cùng khó khăn. Vì thế đám cường giả ma đạo bắt đầu suy tính có nên cướp tiên chủng của tu tiên giả dung hợp vào ma chủng của mình, thực hiện tiên ma thông thể, dung hợp ra tiên ma chủng.
Ước mơ tốt đẹp nhưng hiện thực tàn khốc, hầu như mỗi cường giả ma đạo thử tiên ma chủng đều thất bại, lâu dần tiên ma chủng thành truyền thuyết cường giả ma đạo chỉ được nhìn không thể chạm vào. Nghe nói cao thủ ma đạo có được tiên ma chủng căn cơ rất ổn, trình độ thành tựu tương lai cao nhất càng khó đoán bằng lẽ thường.
Bất Tử Vu Ma đắc ý lẩm bẩm:
- Trời không diệt bổn tọa! Dung hợp Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp và Đầu Thai Chuyển Thế Đại Pháp lại chẳng những làm hắn không phát hiện ra khác lạ, còn rèn luyện thân thể cho ta, đặt nền móng tốt cho ta đoạt xá, lại còn dung hợp ra tiên ma chủng mà vô số cao thủ ma đạo khao khát mơ ước. Tiên ma chủng tích lũy chờ ngày bùng nổ, ban đầu tốc độ tiến triển không nhanh nhưng bẩm sinh hạn mức cao nhất rất cao.
Khi nói đến tiên ma chủng sẽ có nhiều rắc rối trong tu luyện sau này làm Bất Tử Vu Ma cau mày, nhưng rất nhanh chân mày giãn ra.
Nghĩ nhiều làm gì, giờ lão còn chưa đoạt xá. Xe đến trước núi ắt có đường, lão ở trong Tuyệt Tiên Độc Cốc không thấy ánh mặt trời, nếu chạy ra ngoài được thì sao có thể bị tu luyện làm khó?
Mau lớn lên đi, khi ngươi nảy mẩm là ngày ta đoạt xá trọng sinh!
***
Tần Hạo Hiên lòng tràn đầy thắc mắc lại kiểm tra tiên chủng một lần, phát hiện sau khi tiên chủng biến lớn thì không có gì khác lạ nữa, trái tim treo cao hơn hạ xuống. Tần Hạo Hiên về ký túc xá, chuẩn bị tu luyện thần thức.
Theo như Sở trưởng lão nói tu tiên giả tu vi đến đẳng cấp lão tổ tông rất chú trọng tu luyện thần thức, chẳng những dùng để đối địch còn có thể luyện đan, chế phù, bày trận vân vân. Đệ tử khác không thể hiểu nổi, bọn họ thậm chí không tưởng tượng ra thần thức là cái gì. Tần Hạo Hiên đã nếm ngon ngọt có thần thức thì đặc biệt chú trọng, nhất là đêm qua đi Tuyệt Tiên Độc Cốc hơn một trăm bước khó tiến lùi thì hắn càng ỷ vào tu luyện thần thức hơn.
Tần Hạo Hiên về ký túc xá nằm trên giường, đêm đã khuya, các đệ tử đều ngủ, hắn yên lòng bám linh hồn vào con rắn nhỏ. Tần Hạo Hiên không định đi Tuyệt Tiên Độc Cốc, nhưng hắn phát hiện linh hồn bám vào người rắn nhỏ là cách tu luyện thần thức, hắn quyết định mỗi ngày sẽ luyện một lúc. Tần Hạo Hiên tính đi Tuyệt Tiên Độc Cốc, có thể đưa linh khí vận chuyển nhìn xem là bảo bối gì.
Tần Hạo Hiên tĩnh tọa luyện khí đến nửa đêm lại bám vào người rắn nhỏ tu luyện thần thức tới canh năm mới ngừng. Tần Hạo Hiên mới nhắm mắt ngủ không lâu thì bị tiếng gà gáy đánh thức.
Tần Hạo Hiên miễn cưỡng mở mắt ra, nếu không phải hôm qua trồng bắp ngô trong linh địa, hắn rất tò mò linh tuyền dưới lòng đất mau hơn người ta bao nhiêu thì thật tình là không muốn xuống giường.
Qua loa ăn bữa sáng trong nhà ăn, sau đó Sở trưởng lão tổ chức tất cả đệ tử mới rầm rộ đi đồng ruộng.
Từ xa đã thấy hôm qua còn là mảnh đồng ruộng hoang vu lúc này rậm rạp um tùm chồi xanh, đầy sức sống đón mặt trời, nhìn thoáng qua mát lòng mát dạ.
Có đệ tử nhược chủng từ xa hét lên:
- Ha ha ha! Mầm bắp ngô của ta đâm chồi rồi!
Nhiều người mắt trợn trắng lườm qua.
Nguyên đồng ruộng trừ của ba người Tần Hạo Hiên ở góc trong cùng bị cỏ dại cao cỡ nửa người chặn tầm mắt ra, đập vào mắt một mảnh xanh ngát. Ruộng của mọi người đều lú chồi non dài cỡ một tấc, đặc biệt trong ruộng của Trường Cuồng, Trương Dương, Lý Tĩnh dài một tấc rưỡi. Sở trưởng lão lặng lẽ trồng hai khối linh địa cho Từ Vũ, Mộ Dung Siêu thì chồi dài gần hai tấc.
Sau một hồi hâm mộ nhóm Trương Cuồng, có người gợi lên đánh đố.
Mọi người bí hiểm hỏi:
- Ngươi đoán xem mầm bắp ngô của nhóm Tần Hạo Hiên mọc cao bao nhiêu?
Một người khác nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, nhớ hôm qua ba người Tần Hạo Hiên gánh nhiều linh tuyền rót nước, dù khu đất đó cằn cỗi đến đâu được tưới linh tuyền thì chắc cũng sẽ lú chồi.
Vì vậy người này vừa nói vừa huơ tay miêu tả:
- Chắc cao cỡ này.
Ngón tay miêu tả độ cao cỡ móng cái.
Đám người cười phá lên. Những người khác cũng huơ tay miêu tả, nhưng bao gồm Sở trưởng lão, đa số người cho rằng khu đất của nhóm Tần Hạo Hiên một mảnh trống rỗng, dù có linh tuyền tưới nhưng không được linh khí thấm nhuần thì như muối bỏ biển.
Một đệ tử đề nghị:
- Đoán lung tung cái gì, đi qua xem liền biết.
Sở trưởng lão cũng động lòng, dẫn đầu theo sau lưng ba người Tần Hạo Hiên. Nhóm người Lý Tĩnh, Trương Cuồng thì theo sau Sở trưởng lão. Các đệ tử khác thấy bọn họ đi xem náo nhiệt cũng ham hố chạy theo.