Tần Hạo Hiên nửa thật nửa giả trả lời:
- Toàn thân như bị lửa đốt, nhưng bị đốt một hồi thành thói quen. Bây giờ thân thể của ta đúng là khỏe mạnh rất nhiều.
Độc tính của Hủ Thực Đan có thể bị Tần Hạo Hiên hóa giải, để lại dược lực đơn thuần tăng mạnh khí lực rèn luyện thân thể, hắn vui lòng tiếp tục giả lả với Cổ Vân Tử, dù sao có ích không hại.
Cổ Vân Tử cười tủm tỉm khen Tần Hạo Hiên vài câu, trong lòng đầy thắc mắc.
Độc tính của viên Hủ Thực Đan này dù Cổ Vân Tử ăn vào cũng phải mất nhiều công sức mới bài trừ ra ngoài người được. Hơn nữa người bình thường bị Hủ Thực Đan tàn phá cùng lắm chống chọi thời gian một tách trà là kiệt sức, còn Tần Hạo Hiên thì kiên trì đến lúc tiêu hóa hết dược lực Hủ Thực Đan, tiểu tử này còn là con người sao?
Cổ Vân Tử không suy nghĩ quá nhiều, Tần Hạo Hiên biểu hiện càng nổi bật sau khi bị luyện thành thi binh uy lực càng lớn, hơn nữa tiềm lực phát triển càng rộng lớn.
Cổ Vân Tử tốt bụng dặn dò Tần Hạo Hiên một tiếng rồi ngự kiếm rời đi:
- Sớm nghỉ ngơi đi, đừng lo tu luyện kéo sụp thân thể.
Nhìn bóng dáng Cổ Vân Tử ra vẻ trang nghiêm đạo mạo khuất xa, Tần Hạo Hiên rùng mình.
Tu tiên giả thật sự rất đáng sợ, lão quái vật sống mấy trăm năm xem mạng người như cỏ rác, vì lòng ích kỷ tàn hại mạng sống của người khác, không buông tha cho người trong tông môn của mình.
Cổ Vân Tử còn như thế thì Bất Tử Vu Ma lăn lộn ở ma đạo cả đời chắc chắn đáng sợ hơn. Tần Hạo Hiên không nhìn ra Bất Tử Vu Ma có chỗ nào không thích hợp nhưng chắc chắn cũng có mưu đồ với hắn.
Lão ma này tự xưng là người sắp chết lời nói thiện, câu này áp dụng cho chính nhân quân tử không muốn hại người thì đúng. Người tốt không sống lâu người xấu sống ngàn năm, lão ma đầu lăn lộn ở ma đạo cả đời nếu không xấu đến đầu bọc mủ chân rữa nát thì sao có thể sống đến bây giờ?
Nhưng hiện tại Tần Hạo Hiên không nghĩ ra lý do gì, vì thế hắn không rối rắm nhiều. Mới rồi tiêu hóa dược lực của Hủ Thực Đan xong Tần Hạo Hiên cảm giác tiên chủng rục rịch, dường như muốn cắm rễ.
Nhìn theo Cổ Vân Tử đi khuất, Tần Hạo Hiên nhắm mắt lại cảm nhận tiên chủng biến đổi.
Tiên chủng đúng là đang thay đổi nhưng không phải cắm rễ mà biến to. Tiên chủng không ngừng hấp thu linh lực trong đan điền của Tần Hạo Hiên, biến lớn với tốc độ rất chậm. Kiểu biến lớn này không phải tiên chủng từ khô kiệt trở nên căng đầy, nó đơn thuần là to ra.
Cảm nhận sự biến đổi kỳ dị của tiên chủng, Tần Hạo Hiên cố nhớ lại sách tu tiên từng xem.
Trong sách ghi rõ tiên chủng khô kiệt không thể nào biến căng đầy, trong tình huống nào cũng không thể. Nhưng quyển sách không ghi chép kiểu tiên chủng biến lớn như của Tần Hạo Hiên, chắc từ xưa đến nay chưa từng xảy ra chuyện tương tự.
Một canh giờ sau, tiên chủng trong người Tần Hạo Hiên biến lớn gấp đôi mới dừng lại. Cùng với tiên chủng biến lớn, lớp vỏ cứng bao bên ngoài nó cũng mỏng dần, tỏ rõ tiên chủng không phải biến lớn bình thường mà bị thứ gì trướng to.
Chuyện gì vậy? Không lẽ Bất Tử Vu Ma giở trò quỷ?
Trong đầu Tần Hạo Hiên lóe qua ý nghĩ này nhưng rất nhanh bị chính hắn phủ nhận.
Nếu lão ma đầu có thể cách thật xa khống chế tiên chủng của hắn biến đổi thì lão sớm chạy ra khỏi Tuyệt Tiên Độc Cốc, tội gì nằm suốt mấy ngàn năm?
Hay vì độc tính của Hủ Thực Đan?
Tần Hạo Hiên càng nghĩ càng cảm thấy có thể. Từ vừa rồi tiên chủng hấp thu độc tính bên trong Hủ Thực Đan thì biến đổi kỳ lạ như vậy. Tần Hạo Hiên không dám hỏi người ta sau khi tiên chủng biến lớn có chỗ hỏng gì, vì nếu bị người ta biết không chừng đám tu tiên giả tu luyện thành cuồng không có tính người sẽ bắt hắn đi giải phẫu nghiên cứu, khi đó hắn biết làm sao?
Tần Hạo Hiên kiểm tra một phen phát hiện tiên chủng biến lớn có dấu hiệu cắm rễ, nhưng tiên chủng thành bộ dạng như vậy họa phúc khó dò, hắn mừng không nổi.
Bất Tử Vu Ma, người khởi xướng khiến tiên chủng của Tần Hạo Hiên biến dị bỗng mở mắt ra, trong đôi mắt đục lóe tia cười gian. Từ sau khi tiên chủng của Tần Hạo Hiên hấp thu độc tính từ Hủ Thực Đan, hắn tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp đã được Bất Tử Vu Ma sửa đổi cũng trồng một tia ma khí trong tiên chủng. Lúc này tia ma khí nuốt độc tính của Hủ Thực Đan dung hợp với tiên chủng, trở thành tiên ma chủng.
Làm Bất Tử Vu Ma không ngờ con rắn nhỏ kia không phải bản thể, bản thể của hắn là người.
Bất Tử Vu Ma tưởng tượng thân thể tương lai của mình là tiên ma chủng mà cường giả ma đạo tìm mọi cách muốn có được, mắt Bất Tử Vu Ma lấp lóe dã tâm mấy ngàn năm chưa từng có.
Bất Tử Vu Ma cứ nghĩ sẽ phải mòn mỏi chờ hết thọ nguyên ở nơi chết tiệt này sau cùng thành đống cát bụi, ai ngờ gặp họa được phúc, tuy chịu tội mấy ngàn năm ở đây, nhưng nếu luyện thành tiên ma chủng mà vô số cường giả ma đạo khao khát mơ ước thì lão có phải chịu khổ thêm mấy ngàn năm cũng đáng giá.
Ma chủng khác với tiên chủng, căn cơ của ma chủng khác cách tiên chủng cắm rễ. Tiên chủng bẩm sinh thành rễ cái, rễ chính thô và dài, từ rễ chính mọc nhánh. Ma chủng ban đầu lúc cắm rễ là kiểu rễ chùm, không có rễ chính mà là một đống nhánh nhỏ, có thể nhanh chóng hấp thu nhiều linh khí, tốc độ tu luyện lúc đầu đã nhanh hơn tu tiên giả nhiều.
Tiên chủng lớn lên dần sinh ra nhiều rễ chùm để hoàn chỉnh, ma chủng thì lớn lên dần sinh ra rễ chính để hoàn thành trụ cột cọng rễ, khi nào có rễ chính mới thật sự đi vào đại đạo trường sinh.
Vì sự khác biệt giữa tiên chủng và ma chủng nên khi chưa vào Tiên Thụ cảnh, tu tiên giả và tu ma giả cùng đẳng cấp đánh nhau thường là tu tiên giả đánh thua, nhưng về sau ưu thế của tu ma giả yếu hơn.