Hứa trưởng lão điều khiển Tiên Vân Xa, hai người ngồi trên xe bay lên trời.
Nhìn qua cửa sổ Tiên Vân Xa Vô Danh Phong biến nhỏ dưới chân, non nước nhanh chóng rút lui ra sau, dường như vươn tay có thể chạm vào đám mây trên trời. Ở giữa không trung có thể xem xa hơn, một nửa Đại Tự Sơn đập vào mắt. Tần Hạo Hiên thậm chí thấy vệt mờ hướng Tuyệt Tiên Độc Cốc phía xa.
Chớp mắt hai người đến Linh Điền Cốc, đám đệ tử thấy Tần Hạo Hiên bước xuống Tiên Vân Xa thì rất tò mò. Tần Hạo Hiên không rảnh giải thích với mọi người, hắn đi hướng chỗ ở của Từ Vũ.
Hứa trưởng lão đến khiến Sở trưởng lão đi ra nghênh tiếp, hai người đứng nói chuyện cạnh Tiên Vân Xa. Hứa trưởng lão nghe Sở trưởng lão nói càng hiểu biết quan hệ giữa Tần Hạo Hiên và Từ Vũ, thầm mừng quyết định lúc trước của mình.
Tần Hạo Hiên đi vào phòng Từ Vũ, không đợi nàng nói gì đã nhanh chóng móc ra một con rắn nhỏ và Vô Hình Kiếm đặt vào tay nàng.
Tần Hạo Hiên nói:
- Bảo quản những thứ này giúp ta, trong Thái Sơ người khiến ta tin tưởng và bảo đảm chúng nó không bị lấy đi chỉ có một mình sư muội.
Từ Vũ nhìn thứ Tần Hạo Hiên đưa, rất nhanh hiểu được đây là bí mật lớn nhất của hắn. Dòng nước ấm chảy vào tim nàng, có thể hỗ trợ giữ bí mật giùm hắn tức là Hạo Hiên ca ca tin tưởng nàng.
Tần Hạo Hiên không ở lại lâu xoay người đi. Hắn biết Bồ Hán Trung sư huynh cũng đáng tin tưởng nhưng mỗi tội địa vị quá thấp, thua xa Từ Vũ. Tu vi của Từ Vũ còn rất thấp nhưng tử chủng bẩm sinh có địa vị rất cao. Dù ở Tiêu Vân Các mà sư huynh nhắc tới tử chủng vẫn có địa vị cực cao, không phải vì Thái Sơ Giáo chưa thấy qua trường hợp lớn nào, chỉ vì tử chủng quý giá đến mức người ngoài không tưởng tượng được.
Hứa trưởng lão thấy Tần Hạo Hiên ra khỏi phòng thì ngừng tán gẫu với Sở trưởng lão, mang hắn lên Tiên Vân Xa bay hướng Hoàng Đế Phong.
Tiên Vân Xa ngừng lại giữa sườn núi Hoàng Đế Phong, Hứa trưởng lão cất Tiên Vân Xa, định mang Tần Hạo Hiên lên Thông Thiên Thê. Trừ chưởng giáo, thái thượng trưởng lão, lão tổ tông có đặc quyền ngự kiếm hoặc cưỡi xe lên thẳng Hoàng Đế Phong ra dù là mấy đường chủ cũng không có tư cách đó. Nếu cứng rắn ngự kiếm, cưỡi xe lên đỉnh sẽ bị đại trận hộ sơn xem như kẻ địch xâm nhập đánh chết.
Trùng hợp gặp một trưởng lão, người này chào hỏi Hứa trưởng lão:
- Hứa sư huynh, hôm nay có hứng mang đệ tử ngồi Tiên Vân Xa vậy? Ngự kiếm tiện hơn nhiều.
Hứa trưởng lão liếc Tần Hạo Hiên, hừ lạnh, ngữ điệu có chút đắc ý cao ngạo:
- Tiên kiếm tôn quý như vậy sao có thể tùy ý cho đệ tử mới nhập môn kiến thức?
Tần Hạo Hiên ngạc nhiên nhìn Hứa trưởng lão, cứ tưởng đối phương chỉ là trưởng lão bình thường không ngờ là trưởng lão có phi kiếm. Nghe sư huynh nói nguyên Thái Sơ không có nhiều phi kiếm, phù kiếm thì nhiều nhưng phi kiếm thật sự rất hiếm có. Sở trưởng lão chỉ có một thanh phù kiếm.
Trưởng lão cười cười, ánh mắt khinh thường nhìn Tần Hạo Hiên. Hắn không thấy ánh mắt đó vì lo xem xét núi non hoa cỏ. Đây là lần đầu tiên hắn đến khu vực trên giữa sườn núi Hoàng Đế Phong, đập vào mắt non nước như tranh, tựa cảnh tiên trần gian. Lầu vũ lầu các, khe suối nước chảy, tuy là mùa đông nhưng nơi này ấm áp như xuân, những hoa cỏ biết tên hoặc không tên tranh nhau khoe sắc, chim hót hoa thơm.
Tần Hạo Hiên phát hiện càng đi hướng đỉnh núi thì linh khí càng nồng. Tiếc rằng địa vị của Hứa trưởng lão trong Thái Sơ Giáo không quá cao, rời khỏi sườn núi đi lên đỉnh khoảng một dặm thì Tần Hạo Hiên bị mang vào một tiểu viện.
Đi vào tiểu viện Tần Hạo Hiên thấy ba trưởng lão ngồi ngay ngắn. Họ thấy Hứa trưởng lão mang người đến đều mở mắt ra, các cặp mắt sắc bén như lưỡi dao quét qua người Tần Hạo Hiên như muốn nhìn thấu hắn.
Tần Hạo Hiên cảm giác ánh mắt của họ như có năng lực thấu thị, bị ánh mắt đó nhìn chăm chú trên người hắn không còn bí mật nào.
Ba người nhìn một lúc, một người ngạc nhiên kêu lên, trao đổi ánh mắt với hai người khác, thấy thất vọng trong mắt nhau.
Rõ ràng họ không thấy có gì khác lạ trên người Tần Hạo Hiên, tuy có chút linh khí nhưng đó là dao động bình thường của đệ tử nảy mầm kỳ, không có chỗ nào khác lạ.
Một trưởng lão chỉ vào ghế đá trước mặt mình:
- Ngươi ngồi.
Tần Hạo Hiên không luống cuống, lúc như thế nào này càng biểu hiện sợ hãi rụt rè càng bị họ nhìn ra cái gì.
Tần Hạo Hiên tự nhiên đi qua, cung kính hành lễ với ba trưởng lão rồi ngồi xuống ghế đá.
Đợi Tần Hạo Hiên ngồi xuống, trưởng lão vươn tay phải đặt lên trán hắn, linh lực hùng hồn từ bàn tay trưởng lão chui vào người hắn dò xét. Linh lực chạy tứ tán, kiểm tra các góc thân thể nhưng không phát hiện có gì khác lạ. Trong người của Tần Hạo Hiên chỉ có linh khí hơi yếu, tiên chủng tuy nảy mầm nhưng chồi gầy yếu như nhược chủng bình thường, không có chút gì lạ lùng.
Không điều tra ra điểm khác lạ, trưởng lão thu tay về, quay người đi thất vọng lắc đầu, khẽ thở dài:
- Đúng là nhược chủng.
Trưởng lão khác vẫn giữ vẻ mặt thắc mắc, một nhược chủng sao có thể ba tháng nảy mầm? Trên người hắn nếu không có trọng bảo vậy không chừng đã ăn tiên đan linh dược gì. Trưởng lão nghĩ vậy vừa đặt tay lên trán Tần Hạo Hiên, rót vào linh lực điều tra.
Trưởng lão thất vọng, trên người Tần Hạo Hiên không có trọng bảo cũng không ăn tiên đan linh dược, linh lực trong kinh mạch của hắn yếu đến tội.
Nhìn ánh mắt thất vọng của trưởng lão này, Tần Hạo Hiên thầm may mắn, phải cảm ơn Gia Luật Tề. Nếu không phải hôm qua Gia Luật Tề ám toán buộc Tần Hạo Hiên dốc hết sức dùng Vô Hình Kiếm đánh chết gã, tiêu hao hết dược lực Thất Tinh Khuẩn trong người thì hôm nay hắn không chạy thoát mấy trưởng lão điều tra, khi đó hắn không cách nào giải thích linh lực đậm đặc trong người.
Rất nhiều chuyện phúc họa khó nói.
Trong lúc bốn trưởng lão im lặng thì một con hạc giấy bay vào giữa bốn người, họ nhận ra ngay là hạc giấy truyền âm của Cổ Vân Tử. Họ vội cầm hạc giấy đi phòng khác mở ra xem.
- Các vị, hài tử Hạo Hiên đạo tâm kiên cố, bổn tọa rất thích, âm thầm cho nhiều tài nguyên trợ giúp, xin đừng làm khó hài tử này quá. Nếu có gì thắc mắc về hắn có thể tìm bổn tọa hỏi.