Trong vườn hoa này có rất nhiều chướng ngại vật, núi giả đại thụ đủ để che giấu cho bọn họ lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Tần Hạo Hiên ở sau lưng Diệp Nhất Minh, trong lòng buồn bực vì sao Trương Cuồng bỗng trở nên hung tàn như vậy. Nếu mình đụng phải hắn nên thủ thắng như thế nào, không chú ý dưới chân nên đá phải một viên đá, một tiếng “xoạt” vang lên.
Âm thanh này lọt vào tai Sở Tương Tử lúc này đang hoảng sợ như chim sợ cành cong, khẩn trương hô to:
- Ai, ai, là ai? Đi ra đây!
Bọn họ chỉ hô lên mấy câu rồi nhanh chóng tỉnh ngộ lại. Nếu Trương Cuồng đuổi tới mở miệng nói còn trốn tránh được sao? Chỉ cần không phải Trương Cuồng mà là người khác, bọn họ đáng sợ sao?
Trong mắt Sở Tương Tử lóe lên một đạo hung quang, hai người nấp sau hòn đá khẳng định đã nghe lọt toàn bộ câu chuyện. Nếu như truyền ra ngoài sáu người mình bị một mình Trương Cuồng giết đến chạy trối chết, có thể nói là hoàn toàn không còn mặt mũi nào nữa rồi, vì thế lập tức nổi lên ý định giết người diệt khẩu.
Ba người bọn họ chuyển ánh mắt, từ ba phương hướng đều tập trung vào nơi có Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh.
- Vậy sao! Không phải oan gia không gặp gỡ, các ngươi nha. Thật là đúng dịp.
Sở Tương Tử lạnh lùng cười một tiếng, hắn vốn muốn giết Tần Hạo Hiên trong thủy phủ, đang lo phải đi nơi nào để tìm người, đi mòn gót giày vẫn tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu a.
Trong mắt Sở Tương Tử lập lòe sát ý, thù oán giữa Tần Hạo Hiên và hắn không cạn. Hắn hắn giống như Trương Cuồng, hận không thể dồn Tần Hạo Hiên vào tử địa, bây giờ trước mắt dĩ nhiên không thể buông tha một cách dễ dàng.
Tuy nhiên Sở Tương Tử rất nhanh nhớ lại sư phụ Cổ Vân Tử có thâm ý dặn dò hắn không được giết chết hoặc gây tàn phế cho Tần Hạo Hiên, trong lòng chợt nghiêm lại, chẳng lẽ sư phụ có tính toán khác?
Nhớ lại việc mất thể diện tại Linh Điền cốc, hận ý trong mắt Sở Tương Tử càng tăng, thầm lẩm bẩm “Bảo ta tha cho hắn? Ta không làm được, có thể nói là không thả hắn lại không thể làm gì hắn sao.”
Sở Tương Tử càng nghĩ càng buồn bực, nhưng lại không nghĩ ra cách nào hay.
- Sở sư huynh, huynh đã quên Từ Vũ sao?
Một tiểu đệ tiến tới rỉ tai với Sở Tương Tử, đồng thời nhìn Tần Hạo Hiên tựa như nhìn một đống Hành Khí tán:
- Từ Vũ và Tần Hạo Hiên quan hệ cực tốt, nếu có thể trói Tần Hạo Hiên lại, đi tìm nàng đòi hỏi vơ vét tài sản Hành Khí tán. Nhất định nàng ta sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đấy. Đã có Hành Khí tán, Sở sư huynh ngài tu luyện có thể tăng cao tốc độ.
Sở Tương Tử lập tức trương ra một gương mặt với nụ cười tà ác, vỗ vỗ vào vai của người tiểu đệ này, nói ra:
- Không tệ, không tệ! Nếu có thể bắt sống hắn trói lại, như vậy đối với ta có nhiều hữu dụng hơn là giết hắn.
Nói đoạn, ba người bọn họ dần dần rút nhỏ vòng vây, bao vây Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh lại. Tuy Sở Tương Tử không phải là đối thủ của Trương Cuồng, nhưng Tần Hạo Hiên là Tiên Miêu cảnh Nhất diệp và Diệp Nhất Minh là Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp hắn vẫn không coi vào đâu.
Hiện tại vấn đề bày trước mắt bọn họ là làm thế nào để trói Tần Hạo Hiên lại, đưa ra ngoài thủy phủ mà thần không biết quỷ không hay, xem hắn là con bài để bắt chẹt, như vậy mới có thể không ngừng vơ vét tài sản Hành Khí tán từ Từ Vũ.
Về phần Diệp Nhất Minh cứ giết vứt xác là được. Thủy phủ lớn như vậy, ném vào chỗ ẩn bí một chút, khẳng định không ai có thể phát hiện được.
Sở Tương Tử cười lạnh, dùng ánh mắt thật đơn giản như bắt ba ba trong rọ nhìn Tần Hạo Hiên, nói:
- Tần Hạo Hiên, ngươi nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, như vậy có thể khỏi bị đau khổ.
Diệp Nhất Minh bảo hộ Tần Hạo Hiên ở sau lưng, kết động linh quyết, chuẩn bị phát động công kích, vừa nhỏ giọng nói với Tần Hạo Hiên:
- Thủy phủ không giống Đại Tự sơn, chúng ta chết không có ai biết được. Ta kéo dài thời gian, đệ chạy, ngày sau báo thù cho ta.
Nhìn thần tình Diệp Nhất Minh muốn liều mạng, Tần Hạo Hiên nhớ tới Bồ Hán Trung ở Bách Thú sơn, ngăn cản lôi kéo Gia Luật Tề để cho mình chạy trốn.
Tần Hạo Hiên kiên định lắc đầu, mặc dù mình tu vi yếu, nhưng không thể để sư huynh hy sinh, lấy sinh mạng của sư huynh đổi lấy bản thân mình kéo dài hơi tàn. Làm như vậy sống tiếp cũng không có ý nghĩ gì.
Thấy Tần Hạo Hiên không chạy, Diệp Nhất Minh lập tức lo lắng, nhưng hắn bất đắc dĩ than thở một tiếng. Sở Tương Tử là Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, hai tiểu đệ khác của hắn một là Tiên Miêu cảnh Thập Tam diệp, một là Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp, muốn đánh thắng bọn họ đào thoát thăng thiên gần như không có hi vọng.
Sở Tương Tử cười gằn, nháy mắt ba người bọn họ dần dần bao vây lên. Một người cùng Sở Tương Tử đi về hướng Diệp Nhất Minh, một người khác đi về phía bên trái tới chỗ Tần Hạo Hiên.
Theo bọn họ ép sát từng bước, Tần Hạo Hiên biết trận này là trận chiến sinh tử, nếu không thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đánh thắng, kết cục chính là Diệp Nhất Minh chết, mình bị bắt.
Thời khắc thế này không thể đoái hoài gì tới bí mật với không bí mật, sắc mặt của Tần Hạo Hiên chợt ương ngạnh lên, chuẩn bị vận dụng Vô Hình kiếm lần trước đánh chết Gia Luật Tề.
Từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy Sở Tương Tử và tiểu đệ Tiên Miêu cảnh Thập Tam diệp đứng cùng một đường thẳng, bản thân mình khởi động Vô Hình kiếm có thể đánh chết hắn, trước khi xuất miêu mình chỉ có thể khởi động một lần Vô Hình kiếm, hiện tại xuất miêu rồi, xem ra có thể khởi động nhiều hơn, đủ để đánh chết địch nhân Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp.
Tần Hạo Hiên nghĩ tới là làm liền, hắn đưa tay vào trong ngực lấy Vô Hình kiếm ra. Sở Tương Tử cả kinh, còn tưởng là Tần Hạo Hiên lấy ra linh phù nào đó có lực sát thương cực mạnh, khi bọn họ nhìn thấy cánh tay Tần Hạo Hiên đưa ra vẫn trống không, lập tức nở nụ cười.