Tần Hạo Hiên thủ sẵn Vô Hình kiếm trong tay phải. Hắn hiểu rằng hiện tại nguy hiểm hơn so với đối mặt với Gia Luật Tề trước đây. Bởi vì cho dù có giết chết được Sở Tương Tử, phía sau mình còn có một đệ tử Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp của Cổ Vân đường. Tuy Diệp Nhất Minh cũng là Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp, nhưng linh pháp của Tự Nhiên đường khẳng định không tinh xảo xuất sắc bằng Cổ Vân đường, đánh nhau thắng bại cũng là 5-5, vì thế nhất định phải nhanh giải quyết Sở Tương Tử và tiểu đệ phía sau hắn, sau đó sẽ giết chết người phía sau mình.
Tận lực bảo tồn thể lực cho Diệp Nhất Minh, nếu không kế tiếp cho dù không đụng phải đám người Trương Cuồng, gặp lại minh hồn đến từ U Tuyền cũng rất phiền toái.
Linh lực trên người Tần Hạo Hiên đột nhiên tăng vọt, tất cả linh lực trong cơ thể hắn đều tràn vào Vô Hình kiếm bên tay phải. Vô Hình kiếm khẽ run lên.
Lần trước đánh chết Gia Luật Tề, thời gian chuẩn bị Vô Hình kiếm ước chừng mười hơi, lần này chỉ mất tám hơi, đợi Vô Hình kiếm nhắm khóa mục tiêu Sở Tương Tử và tên tiểu đệ phía sau hắn, vận sức chờ phát động. Cuối cùng Sở Tương Tử cảm thấy không bình thường, hắn thầm kêu một tiếng không xong rồi, lập tức muốn tránh né.
Nhưng Tần Hạo Hiên không cho hắn cơ hội, hắn vung kiếm chỉ lên, Vô Hình kiếm “Vụt” một tiếng bắn nhanh ra ngoài, nơi mi tâm của Sở Tương Tử và tên đệ tử phía sau hắn đứng trên một đường thẳng mở một cái miệng nhỏ.
Bị đánh trúng nơi yếu hại hai người này không kịp kêu thảm một tiếng, mi tâm phun ra một cổ huyết tương kèm theo chất tủy não hỗn hợp màu trắng, ngay sau đó đã té ngã xuống đất, tắt hơi.
Lúc Vô Hình kiếm bắn nhanh ra ngoài, Tần Hạo Hiên cảm thấy Tiên miêu khô héo trong nháy mắt, thậm chí ngay cả tiên căn cũng có chút dao động, linh lực trong cơ thể không còn, hắn đặt mông ngồi dưới đất, cũng đứng lên không nổi nữa.
Tần Hạo Hiên vốn còn cho rằng sau khi mình xuất diệp, linh lực trong cơ thể liền hùng hồn hơn rất nhiều so với trước xuất miêu, có thể vận dụng Vô Hình kiếm hai lần, lại không liệu đến sau khi vận dụng Vô Hình kiếm một lần thì Tiên miêu trong cơ thể vẫn cận kề sát làn ranh khô héo, hậu quả sử dụng kiếm hoàn toàn tương tự như không xuất diệp.
Cảnh tượng Sở Tương Tử và một vị tiểu đệ trào máu nơi mi tâm đồng thời chết đi, khiến cho Diệp Nhất Minh và một gã tiểu đệ khác của Sở Tương Tử cả kinh ngẩn người.
Chuyện gì xảy ra? Sở Tương Tử là Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp cường giả, làm sao có thể chết ngay lập tức như vậy? Tần Hạo Hiên nhất định có cổ quái, nói không chừng có thủ đoạn công kích đặc thù nào đó.
- Nếu như hắn dùng cùng một chiêu công kích ta, chẳng phải ta cũng chết chắc rồi.
Nghĩ tới đây, một gã tiểu đệ khác của Sở Tương Tử bị dọa sợ liền chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Từ trong khiếp sợ hắn tỉnh hồn lại, nếu như Tần Hạo Hiên dùng thủ đoạn này công kích mình, bản thân mình nhất định phải chết.
Hắn kịp phản ứng cũng không dùng linh pháp đạo thuật, nhanh chóng ngưng tụ linh lực trong cơ thể tại cánh phải tay, dùng Khai Thiên trảm bổ tới Tần Hạo Hiên. Lúc này Tần Hạo Hiên đã kiệt sức, ngay cả khí lực nhúc nhích động ngón tay cũng không có, càng chưa nói đánh lại hoặc tránh né.
Diệp Nhất Minh cũng nhanh chóng ngưng tụ thủ đao Khai Thiên trảm, nhưng tốc độ hắn đánh tới chậm hơn một chút so với đối thủ, mắt thấy Tần Hạo Hiên sắp sửa tao ngộ độc thủ rồi.
Khai Thiên trảm mang theo kình phong đã quét đến trên mặt Tần Hạo Hiên, đau nhói cùng cực, thật sự nếu không tránh né coi như mình không bị chém chết cũng sẽ tổn thương. Trước mắt chờ Diệp Nhất Minh cứu viện nhất định là không còn kịp rồi, bản thân mình lại không còn khí lực tránh né, Tần Hạo Hiên không chút do dự điều động thần thức trong đầu.
Thần thức kim bổng. Xuất hiện đi.
Thần thức nhanh chóng ngưng tụ một chùm hình dáng kim vụ, không được một lát liền ngưng tụ thành một cây gậy màu vàng to lớn. Tần Hạo Hiên lao đạo thần thức tới địch nhân.
Thần thức kim bổng công kích trực tiếp vào trong đầu óc của địch nhân. Người đó ôm đầu kêu thảm một tiếng, trên tay ngưng tụ linh lực như thủ đao cũng lập tức tán đi, ngã vật ra trên mặt đất.
Trong khi Tần Hạo Hiên công kích thần thức, Diệp Nhất Minh cũng tranh thủ thời gian quý giá nhào lên, đánh Khai Thiên trảm vào thân thể của địch nhân, làm địch nhân bay về phía sau, rồi nhanh chóng lấy ra một đạo linh phù với lực công kích tương đương với cao thủ Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp xuất thủ toàn lực, thừa dịp hắn vẫn chưa bò dậy, rót linh lực vào đó dẫn động linh phù, một lượng lớn linh lực trong linh phù nổ tung, hung hăng đánh tới người đó.
Tên địch nhân Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp này lập tức bị đánh chết.
Với tình thế bất lợi tuyệt đối, đánh chết ba gã Tu Tiên giả Thập diệp cảnh trở lên, Diệp Nhất Minh nhìn đồng môn chết đi mà sợ hãi trong lòng, đã sớm nghe nói vị sư đệ này mỗi lần chiến là tất thắng, lấy yếu thắng mạnh thường như ăn cơm, hiện tại xem ra quả đúng như lời đồn a.
Giết chết địch nhân xong, Diệp Nhất Minh lập tức dọn dẹp quét sạch chiến trường. Còn Tần Hạo Hiên khôi phục khí lực bò dậy ngay lập tức, cất Vô Hình kiếm vào trong ngực.
Lúc này Tiên miêu trong cơ thể Tần Hạo Hiên đã khô héo kề cận đến cái chết, nếu như muốn ngồi xếp bằng tĩnh tọa để khôi phục linh lực cũng không thể nhất thời là có thể khôi phục được, thời gian thủy phủ mở chỉ có mười hai canh giờ, hơn nữa nguy cơ tứ phía không thể cho hắn có đầy đủ thời gian.
Tìm được một nơi bí ẩn, Tần Hạo Hiên nói:
- Diệp sư huynh, linh lực trong cơ thể đệ tiêu hao quá lớn, Tiên miêu cận kề khô héo, nhất định phải nhanh chóng bổ sung linh khí, làm phiền sư huynh hộ pháp giúp đệ.
Dứt lời, Tần Hạo Hiên lấy ra một bao Hành Khí tán, trút toàn bộ vào trong miệng, một trận linh lực ba động dâng lên bên cạnh, đỉnh đầu xuất hiện một vòng xoáy linh khí to bằng cái chậu rửa mặt, hắn nhanh chóng hấp thu linh lực ở chung quanh.
Hành Khí tán có dược hiệu trong ba canh giờ, hay nói cách khác mình phải bảo hộ cho Tần Hạo Hiên trong ba canh giờ, lập tức Diệp Nhất Minh cảm thấy nhiệm vụ thật gian khổ. Thủy phủ năm nay không giống như ngày xưa, chẳng những phải đề phòng Trương Cuồng – địch nhân của Tần Hạo Hiên tìm được bọn họ, còn phải cẩn thận đề phòng khe nứt không gian xuất hiện không chừng. Đừng nói là một con minh vật lao ra, cho dù mấy con minh hồn loại U Tuyền sinh vật cấp thấp cũng không chịu được a.
Bởi vì việc sư phụ Tuyền Cơ Tử sắp hết thọ nguyên, cho nên Diệp Nhất Minh đã bán hết những thứ đáng giá trên người để đổi lấy linh thạch, duy nhất một lá linh phù Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp vừa rồi cũng dùng hết. Nếu phát sinh tình huống bất ngờ nào, bản thân mình một thân một mình thật đúng là khó đối phó.
- Đúng rồi, trên người bọn Sở Tương Tử nhất định là có vật phẩm đáng tiền, các loại linh phù bảo vệ tánh mạng, tại sao ta lại không nghĩ ra chứ.
Diệp Nhất Minh vỗ vào đầu một cái, thần tình hơi lộ ra kích động.
Gần như mỗi một Tu Tiên giả đều có một số thứ đáng tiền mang ở trên người, ví dụ như linh thạch, các loại đan dược, nhất là linh phù. Mỗi một Tu Tiên giả tất đều có một đạo linh phù trên người.
Lực công kích của linh phù thường sánh với thực lực của bản thân người cầm phù, có thể dùng để bảo vệ tánh mạng tại thời khắc mấu chốt. Những linh phù này nếu không phải là sư môn trưởng bối tặng cho thì chính là dùng nhiều tiền để mua.