Từ lúc Từ Vũ có dấu hiệu nảy mầm thì ngoài phòng nàng đã bị đám người vây quanh, chờ nàng đi ra bọn họ kích động hét lớn:
- Chúc mừng Từ sư tỷ nảy mầm! Chúc mừng Từ sư tỷ!
- Sư tỷ, mới rồi cái mặt không ai bì nổi của Trương Cuồng khi nảy mầm làm người ta rất khó chịu, không ngờ sư tỷ ngay sau đó đã nảy mầm, rất hết giận!
- Thì đó, Trương Cuồng có lợi hại cỡ nào cùng lắm không phân thắng thua với Từ sư tỷ, chúng ta còn có Mộ Dung sư huynh! Mộ Dung sư huynh thấy đúng không?
Một đệ tử khuôn mặt hơi xấu xa nhìn Mộ Dung Siêu lại ngó Từ Vũ, chợt óc lóe tia sáng vuốt mông ngựa:
- Từ sư tỷ là hào kiệt trong nữ giới, Mộ Dung sư huynh là rồng phượng trong cõi người, hai người châu liên bích hợp đồng tâm đồng sức thì Trương Cuồng, Trương Dương hay Lý Tĩnh chỉ có thể đứng một bên!
Mộ Dung Siêu nghe câu nịnh này cười tươi như hoa, nét mặt Từ Vũ thì lộ ra chút chán ghét.
Tần Hạo Hiên lúc này mới mấy Mộ Dung Siêu phong độ phiên phiên đứng trong đám người.
Mộ Dung Siêu cười tươi hân hoan như thể là gã nảy mầm, nói với Từ Vũ:
- Chúc mừng sư muội nảy mầm! Mới rồi người của Trương Cuồng còn nói ẩu tả nhưng giờ sư muội nảy mầm ngay, tăng cao sĩ khí cho trận doanh chúng ta nhiều.
Tần Hạo Hiên tập Vu Tu nên ngũ quan nhạy bén từ xa nghe câu này thì ôm thắc mắc bước nhanh hơn:
- Trận doanh của chúng ta? Không lẽ trong lúc mình vắng mặt hai mươi ngày Từ Vũ và Mộ Dung Siêu đầu vào trận doanh Lý Tĩnh hoặc tự lập môn hộ?
Từ Vũ bị các loại tâng bốc bao vây vẻ mặt vẫn hờ hững, không thích ứng mấy chuyện này, lộ ra mất kiên nhẫn. Mãi khi Từ Vũ từ xa thấy Tần Hạo Hiên mới cười tươi, làm như nhìn hắn được thả ra Cấm Bế Sơn làm nàng vui vẻ còn hơn chuyện nảy mầm.
Từ Vũ mặc kệ đám người vuốt mông ngựa, kêu lên:
- Hạo Hiên ca ca, Hạo Hiên ca ca!
Từ Vũ chen ra đám đông đón Tần Hạo Hiên đi tới gần.
Nhìn Từ Vũ vẫn nhiệt tình với mình lòng Tần Hạo Hiên bỗng nhẹ nhõm nhiều.
Tần Hạo Hiên mỉm cười nói:
- Sư muội, chúc mừng nảy mầm!
Tần Hạo Hiên nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng như sao của Từ Vũ, trong lời chúc phúc từ tận đáy lòng chất chứa chút trìu mến.
Từ Vũ áy náy nhìn mặt Tần Hạo Hiên:
- Đa tạ Hạo Hiên ca ca. Rất xin lỗi, hơn mười ngày qua ta bế quan tu luyện nên bỏ lỡ thời gian, không đi đón Hạo Hiên ca ca.
Tần Hạo Hiên cười trìu mến cốc đầu nàng:
- Nha đầu ngốc, ta là khách quen của Cấm Bế Sơn, không phải lần đầu tiên bị cấm túc, từ bên trong đi ra không xem như việc lớn gì, cần sư muội tới đón làm chi? May mắn hôm nay sư muội nảy mầm, không thì chưởng giáo Chân Nhân tưởng đâu sư muội lo nghênh tiếp ta làm chậm trễ nảy mầm, ném ta vào Cấm Bế Sơn nhốt nửa năm, một năm thì làm sao?
Từ Vũ mới rồi còn tự trách bị câu đùa của Tần Hạo Hiên chọc bật cười.
- Phải rồi Hạo Hiên ca ca, ta đi Chấp Pháp Đường cáo trạng Cổ Tiểu Vân.
Nhắc đến Cổ Tiểu Vân làm Từ Vũ cười vui vẻ còn hơn mình nảy mầm.
Tim Tần Hạo Hiên rớt cái bịch. Cổ Tiểu Vân dù gì có bối cảnh dựa vào, khác với người ta. Tần Hạo Hiên đánh Cổ Tiểu Vân, hắn không sợ Cổ Vân Tử vì Cổ Vân Tử làm chuyện không tốt với hắn nên phải nhẫn nhịn hắn, ở trong mắt Cổ Vân Tử cảm thấy không cần so đo với ‘xác chết’ làm chi.
Nhưng Từ Vũ thì khác, dù nàng có là tử chủng nhưng người kia dù gì là đường chủ.
Từ Vũ nói tiếp:
- Không ngờ lúc ta đi Chấp Pháp Đường thì Cổ Vân Tử Cổ đường chủ đã ở. Cổ đường chủ không cầu tình cho thân thích của mình ngược lại yêu cầu Chấp Pháp Đường xử nặng. Không ngờ Cổ đường chủ có một mặt tốt vậy.
Tần Hạo Hiên cười đồng ý, trong lòng càng cảnh giác và càng thấy thất vọng hơn. Cổ Vân Tử thật độc, quyết đoán rất nhanh. Cổ Vân Tử làm như vậy nếu cấp cao hơn có truy cứu thì gã có thể vỗ ngực bảo mình đại nghĩa diệt thân, kiếm được tiếng tốt.
Từ Vũ cười híp mắt thành trăng non: