Thái Sơ

Chương 87: Chương 87: Ngày Ở Trong Núi Ra Tiên Miêu (2)




Tần Hạo Hiên bước nhanh hơn, thấy đám đông chen chúc ngoài phòng Trương Cuồng rất náo nhiệt.

Nhiều đệ tử bị dị tượng chỗ Trương Cuồng hấp dẫn chạy đến vây quanh ngoài phòng gã, tử khí mơ hồ nhạt dần đến khi phục hồi như thường. Trương Cuồng vẻ mặt cao ngạo cười đắc ý đi ra, nhiều tiểu đệ canh giữ tại đây đi lên chúc mừng.

- Chúc mừng lão đại thành công nảy mầm, trở thành đệ nhất nhân tử chủng!

- Nảy mầm là ranh giới giữa tu tiên giả và người thường, lão đại thật ghê gớm, bỏ hai tử chủng khác ra sau, thành người đầu tiên tu tiên giả!

- Lý Tĩnh cố sức bày mưu tính kế, dùng hết tâm cơ nhưng chỉ phí công, ở cảnh giới thực lực vĩnh viễn thấp hơn lão đại một bậc. Lý Tĩnh mãi mãi không đấu lại lão đại!

- Đúng vậy! Lý Tĩnh cho rằng lôi kéo Từ Vũ là có thể đối kháng với lão đại, đúng là mơ tưởng viễn vông!

Các tiểu đệ phe Trương Cuồng hết sức ton hót.

Không lâu sau nhiều sư huynh tạp dịch cảm giác bên này khác lạ, đoán Trương Cuồng nảy mầm nên chạy tới. Đám tu tiên giả Tiên Miêu cảnh cung duy tâng bốc, công phu vuốt mông ngựa của họ cao cường hơn các đệ tử mới, làm Trương Cuồng nghe mát tai. Sau đó đến đoạn tặng lễ thường thấy, đây là bước đi nịnh hót không thể thiếu.

Một sư huynh Tiên Miêu cảnh ngũ diệp cầm mấy gốc linh dược màu sắc khá tốt đặt vào tay Trương Cuồng:

- Chúc mừng Trương sư đệ nảy mầm, một tháng rưỡi nảy mầm, tốc độ này phá vỡ kỷ lục nảy mầm nhanh nhất tông môn, nhiều vô thượng đại giáo cũng không có đệ tử thiên tài như sư huynh. Trương sư đệ, đây là một ít linh dược sư huynh trồng, mong sư đệ đừng chê.

- Trương Cuồng sư đệ, đây là đan dược ta tự chế . . .

- Linh phù này tương đương với cường giả Tiên Miêu cảnh thập diệp đánh một kích hết sức, Trương sư huynh vui lòng nhận cho.

Trong phút chốc đám sư phụ tạp dịch nghe tiếng chạy tới lấy ra các thứ tốt lẫn kém chất đống bên cạnh Trương Cuồng, chất cao cỡ một người.

Trương Cuồng đã thói quen được nịnh, nếu không ai đến nịnh bợ gã mới là không bình thường. Mặc kệ quà tốt hay xấu Trương Cuồng đều nhận sau đó cảm ơn, đám đệ tử tạp dịch này không quan trọng trong môn phái, nói chuyện không có sức nặng nhưng nếu mượn miệng họ tâng bốc danh tiếng mình chiêu hiền đãi sĩ ra ngoài cũng tốt.

Tần Hạo Hiên cười khổ, lần trước đi ra từ cấm túc đụng phải Trương Cuồng cắm rễ, lần này hết cấm túc lại gặp gã nảy mầm, thật tình cờ.

Trương Cuồng được đám người bao vây nịnh bợ cũng thấy Tần Hạo Hiên đi ngang qua, lỗ mũi phun ra tiếng hừ coi thường, sau khi nảy mầm gã sinh ra cảm giác ưu việt.

Mặc kệ thế nào, dù ngươi tìm được đất linh tuyền, đánh bại cường giả Tiên Miêu cảnh, hai mươi ngày cắm rễ thì sao? Ngươi còn là phàm nhân mà ta đã vượt qua giới hạn đó trở thành tu tiên giả.

Trương Cuồng nhìn Tần Hạo Hiên như người ta xem con kiến, không còn tâm trạng đạp lên. Sau khi nảy mầm tâm cảnh của Trương Cuồng rộng rãi nhiều, gã càng hiểu sâu sắc ý nghĩa lời nói lúc trước của Hoàng Long Chân Nhân. Chỉ có Lý Tĩnh, Từ Vũ mới đủ tư cách trở thành đối thủ của gã, Trương Dương cũng không xứng.

Đối diện ánh mắt nhìn mình như con kiến của Trương Cuồng, Tần Hạo Hiên cười khẽ tiếp tục đi tới chỗ Tần Hạo Hiên.

Cách phòng Từ Vũ còn vài chục trượng Tần Hạo Hiên cảm nhận dao động linh lực cực mạnh, cảm giác giống hệt dao động linh lực lúc Trương Cuồng nảy mầm.

Đây là dấu hiệu nảy mầm, không lẽ Từ Vũ cũng sắp nảy mầm?

Tần Hạo Hiên mừng thầm.

Linh khí quanh phòng Từ Vũ dần đậm đến cuối cùng ngưng tụ thành luồng sáng tím nhạt bắn lên tầng mây. Vầng sáng tím rất thần kỳ, như kết nối thiên địa huyền ảo, mở ra đại đạo tu tiên thiên nhân hợp nhất.

Vầng sáng tím dần tắt, cửa phòng Từ Vũ mở ra. Tần Hạo Hiên có cảm giác ngũ quan rất nhạy từ xa thấy mặt Từ Vũ nở nụ cười đẹp tựa tiên. Sau khi nảy mầm dù là trên người Trương Cuồng cũng sinh ra chút tiên khí như có như không, khí chất của Từ Vũ càng thêm siêu phàm thoát tục, như tiên nữ trên trời không ăn khói lửa trần gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.