Thái Sơ

Chương 202: Chương 202: Hiểu và không hiểu cũng cần dũng khí (1)




- Tần sư đệ, đệ cái gì cũng tốt, hiện tại ở trong môn phái cũng có các mối quan hệ của mình, đây đều là những biểu hiện rất tốt, nhưng có chuyện nhất định sư huynh phải chỉ ra, tính tình của đệ quá mức kiên cường, đệ phải nhớ kỹ một câu nói: Cứng quá dễ gãy. Ví dụ như chuyện Nghiêm Đông này, ngươi không nên đi hạ chiến thư. Dù sao hắn cũng là Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, hoàn toàn không phải là người mà hiện tại đệ có có thể động tới.

Bồ Hán Trung ho khan một trận, dùng giọng nói ai thán:

- Hiện tại sư huynh có ở đây, còn có thể khuyên nhủ đệ mấy câu, ngày nào đó sư huynh mất đi vậy không ai khuyên nhủ đệ rồi, nhất định đệ phải nhớ kỹ câu nói ngày hôm nay của ta “Cứng quá dễ gãy”, nhất thiết không được hành động theo cảm tính.

Tần Hạo Hiên cảm thấy trong giọng nói của Bồ Hán Trung có vẻ tịch mịch, mấy ngày nay tâm tình của sư huynh rất tệ, liền hỏi:

- Sư huynh, huynh thật không có lòng tin đối chiến với Nghiêm Đông sao?

Bồ Hán Trung rất thành thực gật đầu, nói:

- Không nhiều lắm, nhưng đã những thứ bọn họ đưa tới ngày hôm nay đây, ta đối mặt Nghiêm Đông có phần thắng lớn hơn rất nhiều.

- Vậy sư huynh còn nói như đưa đám vậy.

Tần Hạo Hiên nhìn thần tình âm trầm của Bồ Hán Trung, trong lòng cũng có chút nặng nề, còn có mấy phần u sầu không nói được:

- Sư huynh bây giờ chỉ chừng năm mươi tuổi, đối với Tu Tiên giả mà nói còn đang đứng ở thời kỳ vàng son, chính là thời kỳ nghịch thiên giành mạng sống mấu chốt, không phải sư huynh thường tranh chấp với đệ sao? Vì sao lại không có lòng tin vào bản thân mình?

- Thế sự khó liệu a.

Bồ Hán Trung lắc lắc đầu, ho khan nói tiếp:

- Hiện tại sư phụ thọ nguyên không nhiều lắm, Tự Nhiên đường nhân tâm bàng hoàng. Tần sư đệ, nếu một ngày nào đó sư phụ và ta đều không có ở đây, xin đệ nhất định phải phát triển Tự Nhiên đường, nhất định phải chiếu cố đến những sư huynh đệ khác của Tự Nhiên đường, không cho người khác khi dễ bọn họ, làm cho cuộc sống của bọn họ thoải mái một chút.

- Sư huynh, tinh thần của sư huynh xem ra không tốt lắm. Hay là ước đấu tiểu hội chín ngày nữa để cho đệ lên trước đi. Đệ mượn nhờ những linh phù linh dược để làm tiêu hao một phần thực lực của Nghiêm Đông, sau đó sư huynh hành động một lần liền thu thập hắn.

Bồ Hán Trung nghiêm sắc mặt một chút, bác nói:

- Làm càn, Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp dễ đối phó như vậy sao? Bây giờ sư đệ còn chưa Xuất diệp, đối mặt Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp còn có cơ hội sao? Hơn nữa môn phái đều có quy củ của môn phái, thứ tự ra sân đấu pháp tiểu hội đều xếp hàng chiếu theo ước chiến trước sau, há là ta và đệ nói rồi lại thay đổi sao.

Tuy Bồ Hán Trung bác bỏ mình, nhưng Tần Hạo Hiên biết rằng đây là biểu hiện của sự quan tâm mình, khẳng định Bồ sư huynh cũng ôm tâm tư tận lực làm tiêu hao thực lực của Nghiêm Đông.

- Thời gian không nhiều lắm, cứ tu luyện cho tốt.

Bồ Hán Trung vỗ vỗ vào vai Tần Hạo Hiên rồi đứng dậy rời đi. Vào tiên đạo này đã hơn hai tháng, hắn đã giới thiệu sơ lược về tu tiên lục nghệ cho Tần Hạo Hiên nghe qua rồi. Về phần giảng giải cặn kẽ, không nói đến thời gian không đủ, hơn nữa tu tiên lục nghệ bác đại tinh thâm, chính Bồ Hán Trung cũng chỉ biết nông cạn.

Tần Hạo Hiên nuốt một bao Hành Khí tán, điên cuồng hấp thu linh lực cường hóa Tiên miêu cùng tiên căn.

Sau ba canh giờ, Tần Hạo Hiên mở mắt, Từ Vũ đã ngồi chờ bên ngoài phòng.

- Hạo Hiên ca ca, ngày hôm nay muội lại đi Kiệt ngục đưa cơm.

Thấy Tần Hạo Hiên, thần tình Từ Vũ cổ quái nói:

- Muội dựa theo quy củ, nói cùng với sư tỷ yêu mến với Linh Thú: Linh Thú tình nhân của tỷ từ bỏ tỷ đi rồi, lưu lại một mình tỷ ở chỗ này chịu khổ, tỷ cảm thấy đáng như vậy sao? Ngươi đoán sư tỷ kia nói như thế nào không?

Từ Vũ nói đến vị sư tỷ bị nhốt trong Kiệt ngục yêu mến nhau cùng Linh Thú, trong đầu Tần Hạo Hiên lập tức nổi lên hình dạng của nàng ta. Nàng này có gương mặt tái nhợt dị thường do mấy chục năm chưa từng thấy ánh mặt trời, nhưng lại có vẻ xinh đẹp khác thường. Còn nữa, trong ánh mắt nàng ta vĩnh viễn lóe ra ánh sáng hy vọng, hết thảy những cái này đều hiện lên trong ký ức Tần Hạo Hiên, hãy còn rất mới mẻ, hắn thuật lại lời người sư tỷ kia, giống y như đúc:

- Hắn sẽ đến rước ta đi, nhất định hắn sẽ tới rước ta, ngươi không hiểu? Không hiểu?

Từ Vũ lại lắc đầu, nói:

- Không phải như thế, nàng ta căn bản không trả lời muội, thế nhưng muội cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn muội rất cổ quái, dường như rất vui sướng, lại hình như không giống như vậy, tóm lại là cảm giác rất kỳ quái.

Tần Hạo Hiên ngẫm nghĩ, cười nói:

- Mau trở về tu luyện đi, nếu không La sư tỷ lại trách ta làm trễ nải thời gian muội tu luyện, ngày mai sẽ đến phiên ta đưa cơm, ngày mai ta gặp rồi sẽ trở về tám với muội nữa.

Từ Vũ đỏ mặt lên, cười duyên nói:

- Đáng ghét, huynh mới là tám bát quái đất. Nhưng mà ngày mai huynh phát hiện có chỗ nào cổ quái nhất định phải nói với muội nha.

Tần Hạo Hiên gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng Từ Vũ rời đi, trong lòng không khỏi hiện lên sắc mặt tái nhợt của sư tỷ mỹ lệ ấy, nghi vấn tự nhủ “Nàng ta thật sự hạnh phúc sao?”

Buổi tối, Tần Hạo Hiên liền phụ vào thân vào con rắn nhỏ, đi tới trước Tuyệt Tiên Độc cốc. Chín ngày sau là đấu pháp tiểu hội, trong mấy ngày này nếu có thể tìm được một số linh dược hoặc pháp bảo, chẳng những có thể làm tăng phần thắng cho đấu pháp tiểu hội, nếu may mắn tìm được thiên tài địa bảo làm tăng thọ nguyên thì có thể trợ giúp cho sư tôn Tuyền Cơ Tử độ qua cửa ải này, ắt hẳn Bồ sư huynh sẽ rất vui mừng.

Chỉ tiếc rằng giằng co cả đêm tại Tuyệt Tiên Độc cốc, Tần Hạo Hiên vẫn không tìm được vật hắn muốn, thậm chí ngay cả tàn đan cũng không có viên nào, đợi đến khi thần thức sắp tiêu hao hết, hắn không thể không quay trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.