Trên đường trở về, lúc đi qua một góc yên lặng của Linh Điền cốc, một màn trước mắt làm Tần Hạo Hiên cả kinh ngẩn người.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Tiểu Kim dẫn đầu hai trăm con Đại lực Viên Hầu đang ngồi với tư thế cổ quái, đối mặt với minh nguyệt trên bầu trời tu luyện, phun ra nuốt vào tinh hoa thiên địa, linh khí nhật nguyệt.
Tần Hạo Hiên phụ thân vào con rắn nhỏ, nhận thấy những Đại lực Viên Hầu này có chút khác thường.
Từ nhất cử nhất động của Đại lực Viên Hầu, có thể nhận ra được trong mấy ngày này dưới sự hướng dẫn của Tiểu Kim, bọn chúng đã khai mở linh trí, trở nên thông minh hơn rất nhiều, hơn nữa thân thể của bọn chúng rõ ràng cũng rắn chắc hơn nhiều so với lúc mới tới, tất cả bắp thịt trên người đều mang tính bạo tạc, chỉ nhìn liền cảm thấy có lực mười phần.
Điều khiến cho Tần Hạo Hiên cảm thấy kinh ngạc là trên người những Đại lực Viên Hầu này mơ hồ tản ra một uy thế. Loại uy thế này sẽ không có ở trên người của dã thú bình thường, cho dù là dã thú hung mãnh gấp trăm lần so với Đại lực Viên Hầu cũng không có loại khí thế này, hơn nữa người mắt thường cũng không nhận ra được cổ khí thế này; bởi vì trước kia Tần Hạo Hiên thường thấy những Đại lực Viên Hầu, chưa từng cảm thấy trên người bọn chúng có khí thế gì, nhưng bây giờ Tần Hạo Hiên phụ thân vào con rắn nhỏ thì lại nhìn rõ ràng được cổ khí thế trên người của bọn chúng.
Đàn Đại lực Viên Hầu đứng phía trước gần Tiểu Kim nhất đang bị một đoàn sương mù hòa hợp bao quanh, chúng đang há miệng thôn vân thổ vụ.
Tần Hạo Hiên biết đoàn sương mù này không phải là sương trắng, mà là linh khí quá mức dày đặc cho nên phát sinh vụ hóa, chỉ có hấp thu linh khí với tốc độ cực nhanh vì thế mới xuất hiện tình huống như vậy.
“Tiểu Kim. . . không ngờ lại lợi hại như vậy. . .”
Tần Hạo Hiên trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Kim thôn vân thổ vụ. Bản thân mình nuốt Hành Khí tán, dù có vận chuyển Thiên Hà Quyết và Đạo Tâm Chủng Ma thì tốc độ hấp thu linh khí chỉ có thể sánh ngang cùng Tiểu Kim.
“Nhất định Tiểu Kim sẽ làm cho ta vui mừng trong tương lai.”
Tần Hạo Hiên lại nhìn một chốc, thần thức đã tiêu hao không còn nhiều nữa, do đó hắn nhanh chóng về phòng.
Sáng ngày hôm sau, Tần Hạo Hiên mới vừa rời khỏi giường đã có một người đến gõ cửa, người nọ là tùy tòng của Lưu Hoan thuộc Cổ Vân đường.
Lưu Hoan bị Nghiêm Đông lừa một vố sau đó trở về càng nghĩ càng uất ức, nhưng lại không thể trực tiếp tìm Nghiêm Đông gây phiền toái, nếu như hắn bị đường chủ Cổ Vân Tử biết được người trong nội bộ đường đánh nhau vì người ngoài, chỉ sợ sẽ bị trục xuất khỏi Cổ Vân đường. Thế nhưng nếu đắc tội với Tần Hạo Hiên cũng chính là đắc tội tử chủng Từ Vũ, sau này Từ Vũ trưởng thành, hậu quả mình gánh chịu thiết tưởng sẽ không chịu nổi. Hắn vắt hết óc nghĩ ra cách làm như thế nào nhằm bù đắp lại ấn tượng trong lòng Từ Vũ.
Trong khi Lưu Hoan đang lo âu suy tính thì bỗng nhận được một tin tức, sau khi Bồ Hán Trung và Tần Hạo Hiên ước chiến cùng Nghiêm Đông, Nghiêm Đông liền thu mua linh phù đan dược khắp nơi để chuẩn bị cho cuộc chiến, vì thế hắn nhanh chóng nghĩ tới việc mình có thể báo tin tức này cho Tần Hạo Hiên biết, nhằm thử dò xét thái độ của hắn, đồng thời cũng có thể tạo thiện cảm đối với hắn.
- Tần sư huynh, Lưu sư huynh bảo ta tới nói cho ngài biết, sau khi ngài ước chiến cùng Nghiêm Đông, Nghiêm Đông liền thu mua các loại linh phù, đan dược khắp nơi, chuẩn bị rất đầy đủ. Lưu sư huynh bảo ta tới nhắc nhở ngài nhất định phải nghiêm túc ứng đối.
Tùy tòng dứt lời liền nhìn trộm Tần Hạo Hiên, hắn thấy sắc mặt của Tần Hạo Hiên vẫn như thường, chỉ thờ ơ “ừ” một tiếng rồi bảo hắn đi.
Hôm nay là ngày Tần Hạo Hiên đi Kiệt ngục đưa cơm, hắn lững thững đi về hướng Kiệt ngục, nhớ lại lời của Từ Vũ ngày hôm qua, trong lòng bỗng thoáng qua một ý nghĩ đáng sợ: “Chẳng lẽ người yêu Linh Thú của vị sư tỷ kia tới đón nàng rồi?”
Đi vào Kiệt ngục, hai cảm giác cực đoan vừa nóng vừa lạnh đồng thời gia tăng trên người Tần Hạo Hiên, mặc dù thân thể hắn đã tu luyện cực kỳ rắn chắc nhưng vẫn có cảm giác không được thư thái.
Thông qua một lối nhỏ âm u ẩm ướt để đi tới Luân Lý ngục, Tần Hạo Hiên dựa theo quy củ bày thức ăn trước cửa phòng giam, ánh mắt rơi vào cánh tay bị khóa bằng huyền thiết liêu luyện to bằng cánh tay của vị sư tỷ đó.
Gương mặt của vị sư tỷ vẫn tái nhợt như tờ giấy, tiều tụy, nhưng quang mang hy vọng lập lòe trong mắt càng thêm thịnh vượng hơn so với lần trước.
- Sư tỷ, tình nhân Linh Thú của tỷ từ bỏ ngươi rời đi, để tỷ một mình chịu khổ chốn này, tỷ thấy đáng giá sao?
Tần Hạo Hiên phát ra chất vấn theo công thức, bởi vì hắn biết rằng xung quanh đây không biết có bao nhiêu cao thủ trông coi ngục giam đang giám sát mình.
- Ngươi không hiểu. . . Lại có ai hiểu đây?
Trong ánh mắt của nữ nhân có vẻ ôn nhu từ ái, như đang trả lời câu hỏi của Tần Hạo Hiên, lại như đang nói với chính mình:
- Hoặc có thể cũng có người hiểu? Chỉ là, cũng vẻn vẹn chỉ có hiểu mà thôi.
Kiệt ngục nằm trong lòng núi, có ánh sáng rất mờ tối, bằng ánh lửa chiếu sáng mờ mờ phát ra từ ngọn đèn trên vách tường, nhưng Tần Hạo Hiên là vu tu nên ngũ quan cực kỳ nhạy cảm, từ vẻ mặt tiều tụy của sư tỷ trong lao ngục, hắn đã nắm bắt được một chút nụ cười hạnh phúc chợt lóe lên, hơn nữa thần thái của nàng có vẻ vô cùng bình đạm.
Lúc này, Tần Hạo Hiên cảm thấy như có một đôi tay vô hình chợt đẩy mình, Tần Hạo Hiên hiểu rằng mình cần phải đi, vì thế hắn nhìn vị sư tỷ lần nữa rồi thuận theo cỗ lực lượng đẩy mạnh này ly khai khỏi Kiệt ngục.
Quay về Linh Điền cốc, trước cửa căn phòng nhỏ của hắn, Tần Hạo Hiên đụng phải sư huynh Bồ Hán Trung tới tìm hắn.
- Đưa cơm cho sư tỷ trong Kiệt ngục xong rồi a?
Bồ Hán Trung nhìn Tần Hạo Hiên một cái, hỏi:
- Ngày hôm nay tu luyện đến đâu rồi?
Tần Hạo Hiên gật gật đầu, cười khổ nói:
- Tu luyện vẫn thuận lợi, có cảm giác trường diệp rất rõ ràng. Tuy nhiên vẫn không thể trường diệp như cũ. Đúng rồi sư huynh, sư huynh biết gốc góc ngọn nhành của vị sư tỷ yêu linh thú trong Kiệt ngục không?