Tần Hạo Hiên đánh xuống từng quyền, vô cùng hung tàn, máu chảy đầy trên đất, mặt lôi đài cũng bị đánh đến nổi hiện lên những khe nứt chi chít.
Đông... Đông... Đông... Đông...
Nghiêm Đông vừa muốn nâng đầu lên khỏi mặt đất, quả đấm của Tần Hạo Hiên liền rơi xuống mặt của hắn, đưa cái đầu nằm trở lại trên mặt đất, lực lượng mạnh mẽ khiến cho cái đầu va chạm cùng mặt đất phát ra tiếng vang dội giống như trống trận.
Hiện trường yên tĩnh như chết, thỉnh thoảng ở bên cạnh truyền đến âm thanh ủng hộ lôi đài, nhưng có vẻ rất không hợp nhau.
Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp cảnh bị một tân đệ tử còn chưa Xuất diệp đánh cho thê thảm như thế, nói ra ngoài sẽ không ai tin. Nhưng cảnh tượng chân thật này phát sinh ngay trước mắt mọi người.
Bị Tần Hạo Hiên đánh từng quyền đau đớn đến tê tâm liệt phế, Nghiêm Đông hiểu rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, cho đến khi bản thân mình hoàn toàn mất đi ý thức, chính là lúc mình bỏ mạng. Hắn nỗ lực nâng tay trái lên, muốn lấy linh phù của Cổ Vân Tử tặng ở trong ngực ra, nhưng lập tức bị dư quang nơi khóe mắt Tần Hạo Hiên liếc nhìn được, thân thể hắn đột nhiên nhấc lên, nâng chân phải đạp mạnh xuống, cánh tay trái của Nghiêm Đông lập tức truyền ra âm thanh răng rắc của tiếng xương vỡ vụn.
Tần Hạo Hiên lạnh lùng nói, dường như không phải đang đả thương người, mà là dày xéo một con súc sinh. Hắn nhớ tới toàn thân Bồ Hán Trung chi chít đầy vết kiếm thiếu chút nữa bỏ mạng, hận ý trong lòng ngùn ngụt như lửa cháy:
- Đây là thu lợi thay mặt cho Bồ sư huynh. Một cước này là ta trả lại cho ngươi đấy.
Dứt lời, Tần Hạo Hiên hung hăng đá một đá vào khoang bụng của Nghiêm Đông, bụng Nghiêm Đông vang một tiếng “bốp” nặng nề, cũng không biết là khí quan nào bị thương.
Nghiêm Đông lăn như quả cầu đi rất xa, muốn hét thảm nhưng vì khuôn mặt sưng phồng, răng vỡ đầy trong miệng không phun ra được, trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên như heo bị mổ.
Nhưng một cước này Tần Hạo Hiên đã cho Nghiêm Đông có cơ hội, tay trái bị đạp vỡ, vì thế Nghiêm Đông dùng tay phải lấy từ trong ngực ra Thanh Ngọc linh phù của Cổ Vân Tử tặng cho hắn, ngưng tụ linh lực còn lại trong đan điền, đột nhiên quán thâu vào, dẫn động linh phù.
Thời điểm Tần Hạo Hiên nhào tới, linh phù trong tay Nghiêm Đông bạo phát, lượng lớn linh lực đột nhiên nổ tung, thân thể Tần Hạo Hiên bắn lên không trung khoảng ba mươi mấy mét.
Biến cố thật đột ngộ, Nghiêm Đông xoay người, hắn miễn cưỡng ngồi dậy từ mặt đất, cả người đau đớn cho hắn có cảm giác trở về từ cõi chết.
Thanh Ngọc linh phù mà Cổ Vân Tử ban cho Nghiêm Đông chuyên dùng nhằm đối phó với Tần Hạo Hiên này là đích thân hắn chế tạo. Hắn dùng uy lực cực lớn để thay đổi một đạo linh pháp, đạo linh pháp này sau khi thay đổi không hề có lực công kích, nhưng có thể đẩy đối phương ra xa mười mấy mét. Cổ Vân Tử thiết tưởng Nghiêm Đông sử dụng đạo linh phù này để đẩy ngang Tần Hạo Hiên trên lôi đài to lớn, cho dù đụng dập đầu cũng không xem là quá nặng, không ngờ rằng bắn Tần Hạo Hiên lên trời đến ba mươi mấy mét.
Cho dù Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh mười tầng, rơi xuống từ độ cao ba mươi mấy mét, phía dưới là lôi đài cứng rắn hơn sắt, thì coi như không chết cũng phải bị thương nặng, đừng nói tới Tần Hạo Hiên còn chưa Xuất diệp.
Tần Hạo Hiên bay lên không trung ba mươi mấy mét chợt dừng lại một khắc, sau đó thẳng thừng rớt xuống một đường. Ngã kiểu này thật không chết cũng phải tàn tật. Cắp mắt sưng húp của Nghiêm Đông lúc này chỉ còn một khe hẹp, ánh mắt lập lòe tinh quang. Hắn sớm đã vứt lời giáo huấn của Cổ Vân Tử ra sau ót, chỉ hy vọng Tần Hạo Hiên có thể té chết đi.
- La sư tỷ, tỷ mau nghĩ biện pháp đi a.
Từ Vũ lo lắng nắm lấy La Kim Hoa, vẻ mặt La Kim Hoa cũng rất khẩn trương. Nếu như Tần Hạo Hiên ngã chết, tất nhiên là ảnh hưởng rất lớn đối với tâm cảnh của Từ Vũ, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến tiến độ gia tăng tu vi của nàng. Nhưng nàng cũng không có biện pháp nào. Nếu như nàng tùy tiện xông lên lôi đài, trước hết không nói có thể vượt qua cửa ải của sư huynh trông coi lôi đài hay không, bản thân lôi đài này là phòng ngừa xuất hiện hiện tượng không công bình, trong lúc đang chiến đấu nếu có bên thứ ba xông lên, lập tức sẽ bị trận pháp công kích, đừng nói một La Kim Hoa, cho dù mười La Kim Hoa cũng không đủ chết.
- Ầm.
Tần Hạo Hiên rớt xuống từ trên không trung, một lớp tro bụi tung bay, tuy không xuất hiện tình huống máu thịt văng ra nhưng cũng thẳng đơ không động đậy nữa.
- Ai.
Vài tên đệ tử của Tứ Đại đường đi tới trợ uy cho Tần Hạo Hiên đồng thời ca thán một tiếng. Dù sao Nghiêm Đông cũng là Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, há bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy sao. Xem ra sau này linh cốc linh dược bên trong linh địa, mình cần phải tự xử lý rồi.
Tần Hạo Hiên từ trên cao rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng động nặng nề, giống như một tiếng sét rung trời nổ tung bên tai Từ Vũ, sắc mặt của nàng trong nháy mắt trắng bạch, cả người ngây như phỗng, nước mắt rơi lã chã như trân châu đứt dây.
La Kim Hoa nhìn thấy biểu tình của Từ Vũ, nói thầm một tiếng: “Thôi rồi...”
Mộ Dung Siêu ở phía sau Từ Vũ thì ánh mắt phức tạp. Hắn vừa hy vọng Tần Hạo Hiên trợ giúp hắn rất nhiều sẽ có thể đứng lên, lại vừa hy vọng Tần Hạo Hiên mãi mãi không đứng lên nổi, như vậy sẽ không còn người tranh giành Từ Vũ với mình nữa. Trái tim của Từ Vũ có thể dành cho mình rồi, đối với Tần Hạo Hiên thế nào thì cũng tốt với mình như vậy.
Sát ý trong ánh mắt của Trương Cuồng bộc phát ra, nhìn Nghiêm Đông như nhìn một người chết, đã cảnh cáo hắn rằng mạng của Tần Hạo Hiên là của mình, hắn còn giết chết Tần Hạo Hiên, thật không thể tha thứ.
Trong mắt Trương Dương lại lóe lên hào quang khoái ý. Tần Hạo Hiên đắc ý lâu như vậy, cuối cùng cũng tan thành mây khói, ngã từ trên cao như vậy rất có thể là bỏ mạng rồi.
Lý Tĩnh thì giả vờ thở dài một hơi, đi tới trước mặt Từ Vũ chuẩn bị an ủi Từ Vũ mấy câu, thuận tiện kéo nàng vào trận doanh mình.
Trong lúc bọn họ đang theo đuổi tâm tư của riêng mình, trước mắt của tất cả mọi người, thi thể của Tần Hạo Hiên chợt động.