Sau khi băng cầu bị đánh nát, vô số vụn băng trong nháy mắt bao vây lấy Tần Hạo Hiên, nhiệt độ bốn phía giảm xuống một cách cấp tốc. Thời gian không được năm hơi, Tần Hạo Hiên đã bị đông cứng trong một khối băng to lớn.
- Xem lão tử có để cho ngươi lớn lối nữa hay không.
Trong mắt Nghiêm Đông lóe lên hung quang, nếu không phải đường chủ nói muốn giữ để lại cái mạng chó của ngươi, Trương Cuồng lại tìm đến ta uy hiếp thì ta đã sớm làm thịt ngươi rồi, cầm cái đầu của ngươi đưa cho Lý Tĩnh để tống tặng một phần đại lễ.
Nghiêm Đông thở hổn hển từng cơn từng cơn, vừa rồi tiêu hao linh pháp quá lớn, giao thủ cùng một đám đệ tử tân tiến tôm tép ở đây giống như là đang giao thủ cùng đệ tử Thập Nhị diệp a. Thật là mệt mỏi.
Lý Tĩnh quan sát ở dưới đài, lắc đầu tiếc hận, tưởng rằng Tần Hạo Hiên có thủ đoạn và lá bài tẩy gì kinh người, không ngờ không chịu nổi một kích như vậy, mới mấy chiêu giao phong liền bị đông cứng, thật không có gì đáng xem a.
Trương Cuồng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Hạo Hiên trên lôi đài, dường như ngoại trừ tên nam nhân này ra, hết thảy đều không có bất kỳ liên quan nào tới hắn.
Từ Vũ cất bước muốn xông tới lôi đài nhưng bị sư tỷ án chặt lại tại chỗ. Quy củ của Thái Sơ giáo ngay cả tử chủng cũng không được chạm đến. Lôi đài chính là lôi đài.
Trong khối băng to lớn nơi Tần Hạo Hiên bị đông cứng truyền đến tiếng vang nhỏ “lách cách, lách cách”, sau đó trên khối băng trên xuất hiện từng vết rạn nho nhỏ. Vết rạn từ từ lớn lên, thời gian chỉ vẻn vẹn trong hai hơi, khối băng “bộp” một tiếng, lập tức nổ tung.
Lúc khối băng nổ tung, vụn băng bay đầy trời, Tần Hạo Hiên bị đông cứng ở bên trong đó hộc ra một ngụm trọc khí, tàn băng trên người run lên. Hắn nâng tay phải lên, linh khí bốn phía nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh thủ đao bén đến mức xuy mao đoạn phát, rồi biến thành liệp báo lao thẳng tới Nghiêm Đông.
Tiêu hao quá lớn, Nghiêm Đông vừa mới buông lỏng tâm thần chợt rùng mình, trong lúc vội vàng chỉ có thể tiếp tục điều động linh khí ngưng tụ linh pháp, đồng thời trong lòng không hiểu rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Đường chủ Tự Nhiên đường cho hắn mấy cái linh phù cứu mạng? Nếu không làm sao có thể phá vỡ được hàn băng?
Trải qua vô số lần bị đánh, tu luyện đạo tâm chủng ma, lại được Cổ Vân Tử toàn lực bồi dưỡng, rèn luyện ra được khí lực cường độ cơ thể làm cho cả bản thân Tần Hạo Hiên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nghiêm Đông sững sờ trong giây lát, Tần Hạo Hiên đã vọt tới bên người hắn. Hắn ngẩng đầu thấy vẻ mặt Tần Hạo Hiên đan xen tức giận và sát ý, thủ đao lóe ra sát ý bức người đâm vào bụng của hắn.
Nếu bị thủ đao đâm trúng quả thật không chết cũng bị thương, Nghiêm Đông trong cơn kinh hoảng liền vội vã bước lùi lại, nhanh chóng dẫn động một lá Thiên Viên linh phù, một đạo quang mạc màu vàng chắn trước người của hắn. Thủ đao của Tần Hạo Hiên đâm vào đạo quang mạc này rồi không tiến thêm được nữa.
Tu vi cao thấp, vào giờ khắc này lộ ra hết không thể nghi ngờ.
Thắng bại chuyển biến trong chớp mắt.
Tần Hạo Hiên biết được chênh lệch của hai bên, cơ hội chỉ có lần này. Cổ chân của hắn chuyển động kéo đầu gối vặn vẹo, chân phải hơi thụt lại ở phía sau đạp mạnh xuống mặt đất lấy thế chuyển eo, lực phản tác dụng kéo theo thân thể chuyển động thành con quay, xoay sang một bên của màn quang mạc.
Thiên viên hoàn mỹ là màn quang mạc giống như một cái chén cơm úp ngược, bao phủ người ở bên trong. Nhưng cái Thiên Viên linh phù của Nghiêm Đông này chỉ giống như là một mặt tường hơn, chỉ là tường để chặn đối phương tiến lên. Còn Tần Hạo Hiên xoay như con quay xoay tròn đi về phía trước, vòng qua quang mạc, lần nữa xuất hiện trước mặt của hắn.
Cánh tay gãy xương lúc này sớm đã nâng lên, đánh vào hai gò má của Nghiêm Đông chính là củi chõ của cánh tay trái bị gãy xương này.
Nghiêm Đông nghe tiếng vật cứng va chạm nhau, gương mặt cũng cảm giác như bị một đáy nồi đập mạnh vào, đau rát khiến cho tầm mắt của hắn hoàn toàn mơ hồ, chỗ sống mũi lại lõm xuống một cách quỷ dị.
Rắc... sau một tiếng vang, rất nhanh đau đớn do sống mũi của hắn bị gãy lìa truyền đến.
Toàn bộ gương mặt đau đớn khiến hắn không nhịn được phải há mồm hô lên, cánh tay dính đầy máu tươi của Tần Hạo Hiên từ dưới chui lên giống như rắn, túm lấy cổ của hắn, sau đó khủy tay bị thương cắt ngang vào cằm của hắn.
Rắc... Nghiêm Đông nghe âm thanh xương càm của mình bị gãy...
Dù là Tu Tiên giả nhưng tấm thân cũng là máu thịt, Tần Hạo Hiên này đánh một loạt thiết quyền do thiết bản đánh luyện thành này, Nghiêm Đông quả thật không chịu nổi. Cho dù hắn còn linh lực toàn thân, trong lúc choáng đầu hoa mắt cũng hoàn toàn không có sức đánh trả.
Đây chính là phương thức đánh nhau của bọn con nít ở đầu đường xó chọ a. Nghiêm Đông ngã xuống đất bị Tần Hạo Hiên cưỡi trên người, nhớ tới lúc chưa trở thành tu sĩ, khi còn nhỏ mình từng đánh nhau cùng đứa trẻ khác như thế nào, cảnh tượng đó chợt hiện lên trong đầu vào giờ phút này.
Đau đớn. Quyền đánh liên tục khiến cho hắn vô cùng đau đớn, Nghiêm Đông không còn quan tâm đến hồi ức xưa nữa. Hắn nỗ lực muốn tránh thoát, nhưng phát hiện nếu dùng lực lượng đơn thuần để chống trả, không ngờ mình không phải là đối thủ của đối phương.
Điều này sao có thể? Tu sĩ tuy không sở trường về lực lượng, nhưng thân thể tu sĩ trải qua nhiều lần tẩy rửa linh khí, tự nhiên sẽ càng cường đại hơn. Lục diệp tu sĩ đối mặt với Thập Nhị diệp tu sĩ, tình trạng sẽ giống như một con gà con yếu ớt trước mặt mãnh hổ vậy.
Nhưng bây giờ mọi người nhìn thấy đấy, là một con gà mái đang tùy ý tàn phá bừa bãi lăng nhục một con cự long...
Tần Hạo Hiên đánh Nghiêm Đông đến mức không còn sức đánh trả, không tiếp tục đánh trên huyệt thái dương của hắn nữa, bắt đầu chiếu cố tới mặt của hắn. Chỉ dùng mấy quyền là thuận lợi đánh rớt răng đầy trong miệng, gương mặt sưng phồng tựa như cái bánh bao.
Nghiêm Đông định lên tiếng nhận thua, nhưng trong miệng ngậm đầy răng vỡ và huyết, cho nên không thể nào phát ra được âm thanh. Mà Tần Hạo Hiên cũng không quan tâm tới lời cẩu khẩn toát ra từ đôi mắt của hắn, ngược lại hai quyền ầm ầm đánh vào cặp mắt của hắn, cặp mắt bị đánh vừa thâm xanh lại vừa sưng vù.