Nghiêm Đông tiếp tục ngưng tụ linh lực bắt linh quyết. Sau một trận linh khí dao động nhè nhẹ, hàn quang Minh Nguyệt Thần Châu thuật màu xanh biếc chói mắt đánh tới Tần Hạo Hiên, một lần nữa đánh vào ngực của Tần Hạo Hiên.
Nhanh. Minh Nguyệt Thần Châu thuật có tốc độ cực nhanh, Tần Hạo Hiên thấy được nhưng không tránh khỏi, người ở giữa không trung lăn lộn mấy vòng rồi nặng nề rơi xuống mặt đất, lại lăn lộn mấy vòng, toàn bộ lôi đài lâm vào trong yên tĩnh hoàn toàn.
Lần này, dù sao cũng đã không đứng dậy nổi rồi? Nghiêm Đông nhìn lướt qua Tần Hạo Hiên, lại nhìn lén ánh mắt của tử chủng Trương Cuồng lẫn trong đám người, hắn sợ vị tử chủng này không hài lòng trước thủ đoạn quá mức kịch liệt của mình vừa rồi. Hắn nhìn thấy đích xác là Trương Cuồng cười lạnh lùng, biểu tình trên mặt tràn đầy khinh thường và châm biếm, dường như Minh Nguyệt Thần Châu thuật không lọt vào mắt xanh của hắn.
- Hô...
Tần Hạo Hiên nếm mùi nằm lăn dưới đất, thở ra một hơi, lại đứng lên lần nữa, ngoại trừ quần áo đã rách rưới ra, làn da bên ngoài không hề có chút tổn thương nào.
Nghiêm Đông hít vào một hơi khí lạnh, đây là. . . chuyện gì xảy ra?
Mọi người vây xem cũng đều rơi vào trầm tư, làm sao Tần Hạo Hiên làm được? Xem ra người Tự Nhiên đường bỏ hết cả tiền vốn trên người hắn a? Không phải làm bằng sắt hay sao, đánh thế mà vẫn không bị hề hấn gì?
Còn có thể đứng lên? Nghiêm Đông không nhịn được có chút mất thể diện rồi. Ta đường đường là Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp mà không thu thập được một tiểu tử Xuất Miêu kỳ, truyền ra ngoài còn mặt mũi nào nữa? Đành phải vậy. Ra tay độc ác thôi.
Mấy đạo băng nhận lơ lửng bên cạnh Nghiêm Đông, hắn chợt quát một tiếng:
- Băng Thiên hàn pháp.
Theo tiếng quát của hắn, mấy đạo băng nhận rạch không khí, bắn tới Tần Hạo Hiên.
Tần Hạo Hiên nâng thủ đao lên, không sợ hãi đụng thẳng vào băng nhận mang theo cái thế thiên quân đánh úp về phía hắn, nhưng nghe một tràng tiếng nổ băng tinh nát vụn ra, thủ đao linh khí của Tần Hạo Hiên trong nháy mắt nổ tung, pháp thuật truyền thừa từ Bồ Hán Trung giờ khắc này hoàn toàn vỡ vụn, băng nhận đánh vỡ thủ đao linh khí, đồng thời nhập vào bên trong cánh tay hắn rất sâu.
Thụ thương rồi. Từ lúc khai chiến tới giờ Tần Hạo Hiên chưa từng bị thương tổn, cánh tay bị băng nhận đâm vào nứt ra mười mấy lỗ hổng chảy máu. Từng khối từng khối băng nhận miễn cưỡng khảm vào bên trong thịt cánh tay, khiến người ta liếc mắt nhìn liền có thể cảm giác được nỗi đau đớn xuyên thấu tim.
Băng nhận vỡ vụn, Tần Hạo Hiên phát lực dưới chân, trải qua mấy lần đánh nhau hắn đã có đủ tâm đắc, bám sát tới mới có cơ hội. Đứng cách khoảng cách động thủ cùng đối phương? Mình tựa như là con diều, có thể khiến cho người ta thả diều cho đến chết.
Nhanh. Tần Hạo Hiên phản ứng cực nhanh, khoảng cách song phương được Tần Hạo Hiên toàn lực lao đến rút ngắn một cách nhanh chóng.
- Trời ạ. Tiểu tử này lại xông tới rồi.
- Đúng a. Tiểu tử này không tiếp tục bị đánh ngã, ngược lại còn xông tới.
Nghiêm Đông không để ý tới người ta kinh ngạc tán thán, thậm chí sâu tận lòng hắn thoát ra ý tứ sợ hãi, liên tiếp ba lượt xuất thủ đều không thu thập được sư đệ tân tiến này. Tự Nhiên đường là cái chỗ cổ quái dù thế nào cũng sẽ có biện pháp cổ quái để sinh tồn, rốt cuộc lần này đã bỏ ra vốn liếng gì trên người hắn đây?
Không để ý tới. Nghiêm Đông cũng không để ý sau này có thể đắc tội với Trương Cuồng hay không, hiện tại hắn đã bắt đầu hối hận tại sao ngay từ đầu kiêng kỵ Trương Cuồng không toàn lực xuất thủ.
Hắn nhanh chóng niệm động pháp quyết, kết động thủ thế, chỉ thấy mười ngón hắn tung bay như hồ điệp múa lượn, linh lực khiên động trên đầu ngón tay, khiến cho không khí xuất hiện vết đứt gãy.
- Băng đống hàn sương.
Sau mấy hơi, trên lôi đài giăng đầy một lượng lớn băng tuyết mà mắt thường rất khó nhìn xuyên thấu. Nghiêm Đông rống lên, trong lời nói cũng chứa nhiều hơn mấy phần lệ khí:
- Biến thành khúc băng cho ta!
Trong băng tuyết, mấy chục cái băng cầu mới thật sự là sát chiêu. Bọn chúng có tốc độ cực nhanh, mang theo cái thế không thể địch nổi đánh tới Tần Hạo Hiên. Nếu dùng tấm thân máu thịt ngăn cản, rất có thể sẽ bị đâm một lỗ thủng. Mặc dù cùng là Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, cũng không dám đón đỡ một chiêu này. Tuy nhiên, Tần Hạo Hiên cũng không tránh né, vô số tiên chủng linh căn trong cơ thể mạnh mẽ hút tiên linh chi khí, quán chú đến cánh tay trái của hắn, rồi nhắm tới các băng cầu này mà trực tiếp chém tới.
- Băng đống hàn sương, Nghiêm Đông đã luyện thành Băng Đống thuật hiếm khi có người có thể luyện thành ở Thập Nhị diệp.
- Tần Hạo Hiên điên rồi sao? Linh pháp của cường giả Tiên Miêu cảnh 12 diệp mà cũng dám đón đỡ. Đây chính là Băng Đống thuật a, đây đâu phải là thứ mà linh pháp cấp thấp Băng Nhận thuật có thể so sánh được?
- Tần Hạo Hiên, mau tránh ra, tay của ngươi sẽ bị đánh gãy đấy, hơn nữa linh pháp còn có hậu chiêu, nếu ngươi đánh nát cái băng cầu đó, ngươi cũng sẽ bị đông cứng đấy. Như vậy ngươi chết chắc rồi.
Tần Hạo Hiên làm như không nghe thấy, trong chớp mắt hắn múa Thủ đao của Thủ Đao thuật mà mấy ngày nay đã luyện đến tầng ba, ngang nhiên chém vào đoàn băng cầu này.
- Rào rào.
Một tiếng vang trong trẻo truyền đến, Thủ Đao thuật của Tần Hạo Hiên đánh nát băng cầu. Còn xương cánh tay của Tần Hạo Hiên cũng truyền đến một tiếng gãy răng rắc.
Gãy xương cánh tay. Xương nơi cánh tay trái của Tần Hạo Hiên bị thương tổn, khiến cho cả cánh tay biến hình...
Đau đớn. Trong nháy mắt. Mồ hôi lạnh liền ứa ra trên trán Tần Hạo Hiên.
Ánh mắt của Nghiêm Đông giờ khắc này cực kỳ phức tạp, ngạnh kháng? Xương cánh tay gãy lìa? Vẻn vẹn chỉ có gãy lìa? Không phải toàn bộ cánh tay đều nát sao? Vậy con mẹ nó tiếp tục đánh hắn tiếp vậy.