Tim Sở Tương Tử rớt cái bịch.
Chẳng qua là ép mua bắp ngô nhất giai của mấy đệ tử tạp dịch vô dụng trong Linh Điền Cốc chứ có gì? Sư phụ rất bao che khuyết điểm, tuy ta hơi ăn hiếp đệ tử mới một chút nhưng ra giá không quá mức, hôm nay sư phụ làm sao vậy?
Sở Tương Tử nói thầm trong bụng, cung kính hành lễ:
- Đúng vậy thưa sư tôn, mấy đệ tử tạp dịch thấy đệ tử thật lòng mua, có lẽ lương tâm áy náy không yên không dám bán với giá cao gấp đôi giá công, bán lại bắp ngô với giá công cho đệ tử.
Cổ Vân Tử tức giận suýt xỉu, ngày thường gã dạy dỗ đều cho chó học sao? Tuy gã có lỗi với Tần Hạo Hiên nhưng đó là vì toàn Cổ Vân Đường! Ngày thường gã luôn cố gắng dạy đám đệ tử biết cái gì là Thái Sơ, là người một nhà!
Sở Tương Tử dè dặt hỏi:
- Sư phụ . . . đang giận?
Ngực Cổ Vân Tử phập phồng lên xuống thật lâu mới cao giọng quát:
- Coi như ngươi chưa mù! Bớt nói nhảm đi, có ai ngại thứ mình bán giá cao? Còn nói lương tâm phát hiện, ta thì thấy ngươi ỷ thế hiếp người, bọn họ không dám làm trái mới đúng!
Sở Tương Tử thấy Cổ Vân Tử đã giận đến trán nổi gân xanh thì lặng im nghe răn dạy. Gã biết mấy ngày nay sư phụ chịu nhiều áp lực trong Thái Sơ vì điệt tử gây ra chuyện hoang đường cướp đất, gã là đệ tử của sư phụ, làm thùng rác cho sư phụ trút giận cũng xem như tròn chữ hiếu.
Cổ Vân Tử càng nói càng giận, lớn tiếng chất vấn:
- Ngươi ép mua ép bán cũng không hỏi thăm xem mấy thứ đó là của ai? Bằng vào đồng ruộng cằn cỗi của những đệ tử tạp dịch Linh Điền Cốc có thể trồng ra bắp ngô nhất giai sao? Có trồng được cũng sẽ không ngốc đi trồng bắp ngô! Ai trồng bắp ngô? Đương nhiên là đệ tử mới tử chủng trồng ra! Người có thể trồng ra bắp ngô nhất giai còn ai ngoài đệ tử tử chủng mới nhập môn?
Cổ Vân Tử mắng một trận bớt giận chút, giọng nói không táo bạo như lúc nãy:
- Những bắp ngô nhất giai này đều là nữ đệ tử tử chủng Từ Vũ trồng, vi sư đang tính toán làm sao thu những đệ tử tử chủng này vào môn hạ, còn ngươi thì . . . Ngươi đi Linh Điền Cốc ngay, bù lại giá chênh lệch, tốt nhất là bù gấp đôi! Đừng để người ta cảm thấy Cổ Vân Đường ta ngang ngược lũng đoạn thị trường, sợ không dám tới cửa!
Lại là đệ tử tử chủng!
Trong lòng Sở Tương Tử bắt đầu khó chịu, gã vốn là đệ tử được bồi dưỡng đặc biệt, ngày thường sư phụ ít khi nặng lời với gã. Trương Dương chết tiệt đến giành đi nhiều yêu thương của sư phụ, giờ tới tử chủng nữa. Tử chủng thu hoạch thì tự đi bán không được sao! Rõ ràng muốn hố người!
Sở Tương Tử cực kỳ không muốn, cảm thấy bù giá cho mấy đệ tử mới là rất mất mặt, nhưng lệnh sư phụ khó trái. Nhìn mặt sư phụ tức giận, Sở Tương Tử cảm thấy mình rất bất hiếu, đành dọn dẹp đi Linh Điền Cốc ngay, chuẩn bị chịu nhục bù đủ giá chênh lệch.
Tần Hạo Hiên, Mộ Dung Siêu bước ra ngoài phòng Từ Vũ, thấy Sở Tương Tử bị đệ tử Bách Hoa Đường chặn bên ngoài.
Tần Hạo Hiên đánh giá từ trên xuống dưới rồi hỏi:
- Đây là Sở Tương Tử Sở sư huynh của Cổ Vân Đường?
Sở Tương Tử chắp tay cố gắng bày ra bộ dạng chiêu hiền đãi sĩ:
- Đúng đúng, không biết vị sư đệ này có thể thông bẩm một tiếng Sở Tương Tử Cổ Vân Đường đến xin lỗi sư muội?
Tần Hạo Hiên vừa cố gắng lễ phép trả lời vừa từ chối khéo đối phương:
- Sở sư huynh mới ép mua bắp ngô của chúng ta, có lẽ Từ sư muội không quá muốn gặp sư huynh . . .
Với loại người ép mua xong xoay người đến xin lỗi, Tần Hạo Hiên không cảm thấy đối phương lương tâm phát hiện, chắc có ẩn tình gì. Từ Vũ nên lo tu luyện, đừng để mấy chuyện linh tinh này quấy rầy làm hỏng tâm cảnh.
Sở Tương Tử thầm cau mày, hơi khó chịu thái độ bao biện làm thay của Tần Hạo Hiên. Gã đến tìm tử chủng xin lỗi, một người giữ cửa nhỏ bé là cái thá gì mà dám thay mặt tử chủng? Hơn nữa Sở Tương Tử định lén đến xin lỗi, cố gắng làm nhạt chuyện này, chẳng ngờ không gặp được Từ Vũ đã bị cản ngoài cửa.
Thôi, quỷ vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi.
Sở Tương Tử thầm khuyên mình lần này đến là vì muốn cho sư phụ vui vẻ, hiếu thảo, mau đuổi đi tiểu quỷ chặn đường.
Sở Tương Tử móc một viên hạ tam phẩm linh thạch ra khỏi ngực, xòe tay mỉm cười nói:
- Sư đệ, đây là mười lượng hạ tam phẩm linh thạch, nếu các ngươi cảm thấy hôm qua ta mua bắp ngô đưa không đủ tiền thì đây coi như bù lại.
Sở Tương Tử hơi khom lưng, khóe mắt liếc Mộ Dung Siêu đứng cạnh Tần Hạo Hiên. Quả nhiên Tần Hạo Hiên đến gần định lấy linh thạch thì bị Mộ Dung Siêu kéo lại. Khóe môi Sở Tương Tử cong lên, gã nhìn ra Mộ Dung Siêu có khí độ không phải người tầm thường, chắc trong thế gian thuộc lớp nhà giàu, biết cái gọi là tiến lùi. Gã đến đây đã xem như nể tình, chỉ giả vờ đưa linh thạch, mọi người nể mặt nhau cho qua chuyện này.