Thái Sơ

Chương 101: Chương 101: Không Tiện Không Kiêu Xương Tự Cứng (2)




Mộ Dung Siêu kéo Tần Hạo Hiên lại vội nói nhỏ vào tai hắn:

- Tần sư huynh làm gì vậy? Sư huynh thật sự muốn lấy mười lượng hạ tam phẩm linh thạch? Sở Tương Tử chắc chắn không phải thật lòng đến đưa linh thạch, đây chỉ là thái độ của hắn, thăm dò chúng ta có dám nhận không. Nếu chúng ta không nhận linh thạch thì thuận tiện lôi kéo hắn, còn nếu nhận tức là hoàn toàn đắc tội hắn. Chỉ là mười lượng hạ tam phẩm linh thạch không có gì ghê gớm, chịu thiệt chút coi như xong.

Tần Hạo Hiên nhẹ lắc đầu nói:

- Mộ Dung sư đệ, số linh tạch này vốn là chúng ta nên được, không nhận thì sau này hắn cảm thấy chúng ta dễ ăn hiếp, khó bảo đảm lần sau không làm như vậy nữa. Khi đó hắn lại giả bộ, hai chúng ta sẽ ứng đối thế nào? Trong sách có câu lẽ thẳng thì khí tráng, chúng ta lẽ thẳng nên cần gì sợ đầu sợ đuôi?

Mộ Dung Siêu sốt ruột nói:

- Nếu nhận thì sau này hắn chắc chắn sẽ kiếm chuyện với chúng ta!

Tần Hạo Hiên khẽ thở dài:

- Mộ Dung sư đệ, ta biết ngươi xuất thân nhà cao cửa rộng, càng biết cách làm người. Ta đọc sách cũng nhiều, biết cái gì gọi là hiểu lý lẽ, đưa đẩy nhân tình. Nhưng nếu chúng ta không có can đảm nhận viên linh thạch này thì hắn càng thầm coi thường chúng ta, ở trong mắt hắn thì chúng ta là đồ hèn không có cốt khí, sau này sẽ tìm đủ cách ăn hiếp chúng ta. Tu tiên giả vốn là nghịch thiên đạo mà đi, cướp mệnh với trời. Chúng ta không sợ cả trời thì ngán gì một Sở Tương Tử tầm thường?

Sở Tương Tử nhìn Tần Hạo Hiên và Mộ Dung Siêu nhỏ giọng bàn bạc, vẻ mặt cười nhạt, mắt lấp lóe tia hung thần ác sát. Gã đưa linh tạch chỉ là giả vờ giả vịt, không thật sự muốn đền cho Từ Vũ. Tử chủng tuy đáng sợ nhưng sau này tử chủng cũng cần trợ thủ, tiên chủng của gã không có sắc màu, hầu như tràn đầy, nếu chịu làm Linh Hầu của Từ Vũ thì hữu dụng hơn mấy người trước mắt. Dùng mười lượng linh thạch thu mua lòng gã, miễn Từ Vũ không ngốc thì nên biết làm sao.

Tần Hạo Hiên nói với Mộ Dung Siêu:

- Nếu không nhận mười lượng linh thạch mà không kết oán hận thì không nhận cũng được, nhưng nếu không nhận linh thạch vẫn để lại oán hận vậy tại sao chúng ta không lấy? Ta không cảm giác hắn thật lòng xin lỗi.

Mộ Dung Siêu nhìn Sở Tương Tử sau đó nói:

- Ta có cách lôi kéo hắn về phía chúng ta, nếu thành công lôi kéo hắn sẽ tốt hơn cho phát triển sau này của Từ sư muội, sư huynh và ta cũng sống dễ chịu hơn. Đắc tội hắn thì chúng ta khi không thêm một cường địch, không có lợi gì cho hai ta.

Tần Hạo Hiên vẫn không đồng ý cách làm của Mộ Dung Siêu nhưng cũng mong gã thành công, dù sao không tổn thất:

- Vậy ngươi đi đi, nếu có thể lôi kéo hắn thì tốt nhất.

Thật ra trong lòng Mộ Dung Siêu có tính toán riêng của mình, nếu lôi kéo Sở Tương Tử về trận doanh thì gã sẽ có trợ thủ mạnh, sau này góp sức nhiều hơn cho Từ Vũ, biểu hiện nhiều trước mặt nàng, suy yếu sức ảnh hưởng của Tần Hạo Hiên đối với nàng, một công nhiều chuyện cớ sao không làm?

Nghĩ đến đây Mộ Dung Siêu quyết định thử một lần, tươi cười đi đến gần Sở Tương Tử:

- Sở sư huynh, chẳng qua là một viên hạ tam phẩm linh thạch, làm phiền sư huynh tự mình đưa đến. Hơn nữa sư huynh mua là giá công thị trường, tuy thấp hơn người ta một chút nhưng đã bán rồi, sao có thể xong việc còn phiền sư huynh đưa linh thạch bù thêm? Trước lạ sau quen, nếu Sở sư huynh không ngại chúng ta có thể làm quen với nhau, sau này cùng tiến lùi chung vinh nhục.

Sở Tương Tử hơi khó chịu, tuy đối phương cho gã bậc thang nhưng thái độ như đại nhân vật lôi kéo tiểu nhân vật. Một tiểu tốt bên cạnh Từ Vũ mà dám lên mặt với gã? Hình như muốn gã làm tiểu đệ đi theo? Đứa nhỏ này mắt bị mù sao? Không dám nhận linh thạch của gã là đương nhiên, tưởng không nhận linh thạch là ơn đức lớn với gã sao?

Sở Tương Tử tự nhiên cất linh thạch, nói:

- Sư đệ nói rất đúng, đã không muốn thu linh thạch này thì sư huynh không bắt buộc. Sư đệ biết tiến lùi như vậy sau này có chuyện gì cứ nói cho sư huynh, nếu giúp được sư huynh sẽ nhấc tay giúp chút. Còn về bắp ngô làm phiền sư đệ nói cho Từ Vũ sư muội một tiếng sau này có thể cung cấp lâu dài cho sư huynh, giá cả sẽ cao hơn thị trường bình thường ba phần.

Mộ Dung Siêu tức xì khói. Cao hơn ba phần? Chuyện bắp ngô nhất giai đã đồn ra ngoài, các sư tỷ phỏng chừng rất có thể cao gấp mấy lần, mới có ba mươi phần trăm? Nếu không biết tin tức bên trong thì phải cảm ơn Sở Tương Tử. Không ngờ Sở Tương Tử thật sự tìm cách hố người đúng như Tần Hạo Hiên nói.

Tần Hạo Hiên cười khổ, quả nhiên Sở Tương Tử vốn không có lòng xin lỗi. Mộ Dung Siêu cái gì cũng tốt mỗi tội suy nghĩ nhiều, nếu kéo dài tiếp có lẽ gã sẽ thật sự đồng ý yêu cầu của đối phương.

Tần Hạo Hiên hắng giọng tiến lên nói:

- Sở sư huynh, xem ra sư huynh đến không phải bồi thường linh thạch cho chúng ta mà là trấn lột bắp ngô chúng ta vất vả lao động. Xin Sở sư huynh thông cảm cho đệ tử mới nhập môn chúng ta từng bước khó khăn, giờ đang trong giai đoạn đặt nền móng. Chút lương thực này đối với Sở sư huynh chỉ là mấy chục lượng hạ tam phẩm linh thạch, nhưng chúng vô cùng quan trọng với chúng ta. Nếu Sở sư huynh muốn tiếp tục mua bắp ngô nhất giai của chúng ta thì phải bàn lại giá cả, tuyệt đối không thể bán rẻ như vậy.

Sở Tương Tử càng không thích Tần Hạo Hiên, một tiểu tốt chạy ra chỉ tay múa chân làm gì?

Không chỉ sắc mặt Sở Tương Tử khó xem, Mộ Dung Siêu cũng xanh mặt. Gã đang hiệp thương với Sở Tương Tử, Tần Hạo Hiên xen lời tương đương với hủy bỏ cơ hội đối thoại của gã và Sở Tương Tử, nếu cứ tiếp tục thế này gã hoàn toàn không có hy vọng bên Từ Vũ.

Sở Tương Tử sầm mặt xuống hung hăng trách mắng:

- Ngươi là cái thứ gì? Lão tử có cho ngươi mặt không? Ta có bàn với ngươi sao? Khi nào đến lượt ngươi làm chủ? Có hiểu quy định không? Cho ngươi chút mặt mũi đã tưởng mình cao lắm sao?

Tần Hạo Hiên đáp lại cười khẩy nói:

- Ta là thứ gì thì sư huynh rất nhanh sẽ biết. Nếu muốn sư huynh cứ bàn với Mộ Dung, nhưng cuối cùng có thành công hay không do ta quyết định!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.