Sở Tương Tử nghe Tần Hạo Hiên nói câu này thì sửng sốt, trông Mộ Dung Siêu càng giống người có quyền thế nhưng tại sao . . .?
Sở Tương Tử quay đầu hỏi Mộ Dung Siêu:
- Là hắn quyết định hay là ngươi? Ta thấy ngươi có khí độ không kém nhưng chẳng lẽ không thể làm chủ?
Lời nói của Sở Tương Tử như dao nhọn đâm vào tim Mộ Dung Siêu, sự thật đúng là do Tần Hạo Hiên quyết định. Mộ Dung Siêu cảm thấy rất mất mặt nhưng không thể phản bác Tần Hạo Hiên, gã được hắn trợ giúp rất nhiều, cá tính của hắn không tồi, hơn nữa Từ Vũ đứng về phía hắn. Gần như Tần Hạo Hiên nói một không hai, Từ Vũ nghe răm rắp.
Nhưng kêu gã thừa nhận do Tần Hạo Hiên quyết định? Mộ Dung Siêu thầm ức chế, mới rồi Tần Hạo Hiên nói chuyện không nể mặt gã chút nào. Dù sau này gã có tu vi cao hơn, thực lực mạnh hơn cũng vẫn bị Tần Hạo Hiên đè chặt, muốn thành bạn lữ song tu với Từ Vũ cũng hoàn toàn không có hy vọng. Thử nghĩ có cô nương nào chọn một kẻ bất lực? Mộ Dung Siêu cho rằng Từ Vũ ỷ lại Tần Hạo Hiên vì hắn biểu hiện hào tình anh hùng, hán tử đổ máu nóng.
Trong khi Mộ Dung Siêu còn chần chừ do dự, Sở Tương Tử nhìn biểu tình của hắn khịt mũi coi rẻ thốt ra hai chữ:
- Phế vật!
Sở Tương Tử quay đầu hỏi Tần Hạo Hiên:
- Ngươi xác định muốn lấy linh thạch? Ngươi dám lấy thật sự sao?
- Tu tiên giả dám giành mệnh với trời thì tại sao ta không dám lấy mười lượng linh thạch bình thường? Huống chi nó vốn là thành quả lao động thuộc về ta, không lấy mới là thật sự có lỗi với chính mình!
Sở Tương Tử phát hiện không biết khi nào bốn phía đứng đầy đệ tử, gã nghe người bên cạnh xì xầm nói nhỏ đã biết đệ tử trước mắt là ai. Đó là người mấy ngày nay khiến sư phụ mặt xám mày tro, Cổ Tiểu Vân bị hắn hại! Tốt tốt, rất tốt.
Sở Tương Tử liên tục gật đầu, ngươi hại sư phụ của ta mặt xám mày tro lại chống đối ta, vì khiến sư phụ mát dạ, ta phải xử ngươi, xem như báo hiếu cho sư phụ!
Sở Tương Tử giơ ngón cái, giọng điệu đe dọa:
- Tần Hạo Hiên đúng không? Ta nhớ kỹ ngươi, chờ đó!
Sở Tương Tử kiếm đủ mặt mũi rồi xoay người đi.
Vẻ mặt Tần Hạo Hiên bình tĩnh nhặt linh thạch dưới đất lên chu môi thổi bụi, nhẹ giọng nói:
- Sở sư huynh, Cổ Tiểu Vân cũng từng nói câu này với ta, chắc sư huynh biết kết cục của hắn thế nào? Khuyên Sở sư huynh đừng tự lầm, Thái Sơ là nơi có quy định, nếu sư huynh không biết rõ ta có thể đi hỏi kết cục của huynh đệ Viên gia, thành đồ ngốc, bị phế tu vi, hình như sống không được tốt lắm.
Sở Tương Tử siết chặt hai nắm đấm. Nếu không phải Thái Sơ có quy định thì gã rất muốn xoay người làm thịt đối phương. Một đệ tử chưa hoàn thành Nhập Tiên Đạo mà dám công khai uy hiếp ngược lại gã, muốn tạo phản sao!
Sở Tương Tử đang suy nghĩ cách dạy cho Tần Hạo Hiên bài học ngay bây giờ, cửa phòng Từ Vũ két một tiếng mở ra. Nghe bên ngoài Tần Hạo Hiên và Sở Tương Tử trở mặt, Từ Vũ không ngồi yên được nữa, sợ hắn bị gã chèn ép chịu thiệt. Từ Vũ và La Kim Hoa đi ra hòng tăng lớn thanh thế cho Tần Hạo Hiên.
Thấy Từ Vũ bước ra cửa phòng, Sở Tương Tử nhìn sững sờ. Có La Kim Hoa quyến rũ kiều dưỡng phù trợ Từ Vũ toát ra cảm giác phù dung nhô lên từ mặt nước, khí chất đạm nhã điềm tĩnh khiến người nhìn tâm thần bình yên. Từ Vũ không phải mẫu người xinh đẹp bắt mắt nhưng rất ưa nhìn, càng ngắm càng xinh.
Từ Vũ bước ra cửa đi thẳng tới bên cạnh Tần Hạo Hiên, đứng song song với nhau, nàng nhẹ giọng hỏi:
- Hạo Hiên ca ca, người này không làm khó dễ ca ca chứ?
Tần Hạo Hiên nhẹ lắc đầu.
Sở Tương Tử mới rồi còn định đi đã thay mặt cười nói với Từ Vũ:
- Chào Từ sư muội, hôm qua ta không biết bắp ngô là của sư muội nên xảy ra chút hiểu lầm nhỏ, sư muội đừng trách.
Từ Vũ mỉm cười nói:
- Ta biết việc này, nhưng sư huynh đừng nói với ta, có gì bàn bạc với Hạo Hiên ca ca là được, ca ca toàn quyền đại diện ý của ta.
Thấy Từ Vũ ở trước mặt Tần Hạo Hiên ngoan như mèo con, Sở Tương Tử đụng phải đinh càng thấy bứt rứt. Cô nương này thái độ rất khác biệt với Tần Hạo Hiên, nếu có thể khiến nàng làm bạn lữ song tu của mình thì . . .
Sở Tương Tử chưa từng muốn song tu với ai, nhưng khi thấy Từ Vũ thì không kiềm được nghĩ như vậy.
Đúng vậy, song tu với cô nương này là đường tắt tốt nhất!
Sở Tương Tử nhìn lướt qua Tần Hạo Hiên, tiểu tử này có quan hệ đặc biệt với cô nương kia, phải tìm cách khử hắn. Một nhược chủng tầm thường sao có thể xứng với vô thượng tử chủng Từ Vũ?
Sở Tương Tử không ở lại lâu, gã bỏ lại viên linh thạch rồi vội vàng rời đi, dù sao làm ầm ĩ với mấy đệ tử mới nhập môn thì rất mất mặt.
Mộ Dung Siêu nhìn bóng lưng Sở Tương Tử rời đi, Từ Vũ nóng bỏng trò chuyện với Tần Hạo Hiên, trong lòng càng cuộn trào ghen tuông.