Bồ Hán Trung thở dài ném phù hổ xuống vực thẳm, tuy phù hổ không phải vật bình thường nhưng nếu bị người ta phát hiện là đồ của Gia Luật Tề sẽ rắc rối to.
Tần Hạo Hiên thấy Bồ Hán Trung nói vậy đành cất hai viên hạ tam phẩm linh thạch vào ngực.
Bồ Hán Trung nâng cao đánh giá với Tần Hạo Hiên hơn, phù hổ đó rất tốt, nhiều người khó kiềm được lòng tham nhưng hắn còn giữ đầu óc tỉnh táo, không ham sưu tầm chiến lợi phẩm.
Tần Hạo Hiên nhìn mười mấy con Đại Lực Viên Hầu, nhức đầu nói:
- Làm sao đưa về mười mấy con Đại Lực Viên Hầu này? Một con nặng hơn hai trăm cân, đường núi thì gập ghềnh khó đi. Nếu khiêng từng con thì chạy chưa được hai vòng chúng nó sẽ tỉnh lại bỏ chạy.
Bồ Hán Trung cười bí hiểm:
- Chuyện này có đáng gì, ta khiến chúng nó tự đi về.
Nói rồi Bồ Hán Trung móc ra mười mấy lá linh phù màu vàng ra khỏi ngực, dán từng lá lên trán Đại Lực Viên Hầu, bấm thủ quyết niệm phù chú. Mười mấy con Đại Lực Viên Hầu vô thức đứng dậy, chúng nó theo Bồ Hán Trung chỉ huy dọn dẹp chiến trường.
Xác Gia Luật Tề rất nhanh bị ném vào khe núi, dấu vết chiến đấu dần bị xóa sạch. Tần Hạo Hiên cảm thán thuật pháp này thần kỳ.
Hai người mang Đại Lực Viên Hầu định xuống núi thì khỉ nhỏ màu vàng sậm nhảy xuống cây, ánh mắt sợ hãi và sùng kính nhìn Tần Hạo Hiên.
Tần Hạo Hiên mỉm cười, cảm thấy khỉ nhỏ màu vàng sậm khá thú vị, có linh tính.
Tần Hạo Hiên hỏi:
- Ngươi ở lại đây sẽ bị Đại Lực Viên Hầu ăn hiếp, hay là đi theo ta?
Tuy khỉ nhỏ màu vàng sậm không biết nói, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn Tần Hạo Hiên nhưng kiên quyết theo sau họ.
Tiên miêu của Tần Hạo Hiên không bị thương nhưng vừa rồi đã dùng hết linh lực trong người điều khiển linh lực, khiến tiên miêu héo rút nhiều, tiên căn có chút dao động. Trong tình huống này Tần Hạo Hiên đành phải đi một đoạn rồi ngồi xuống đả tọa luyện khí, để bảo đảm linh lực sung túc tránh cho tổn thương tiên miêu lần nữa.
Tần Hạo Hiên đi không xa phải đả tọa một lần, từ Bách Thú Sơn đến Linh Điền Cốc là khoảng cách không ngắn, hắn đả tọa hơn hai mươi lần. Tần Hạo Hiên ăn Thất Tinh Khuẩn tích góp dược lực trong người cũng vì vậy mà tiêu hao hết, may mà linh lực cạn kiệt dần phục hồi.
Ngẫm lại dược lực của Thất Tinh Khuẩn bị hao hết Tần Hạo Hiên thầm tiếc. Hắn vốn nghĩ ăn Thất Tinh Khuẩn sinh ra linh lực đủ cho hắn trong vòng một tháng mọc ra mảnh tiên diệp đầu tiên, không ngờ vì đánh chết Gia Luật Tề mà hao hết sạch. Vì không bị người khác kéo rộng khoảng cách, Tần Hạo Hiên cần đi Tuyệt Tiên Độc Cốc chuyến nữa để tìm linh dược khác.
Dọc đường vừa đi vừa nghỉ, khi hai người về Linh Điền Cốc đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Lối rẽ từ Linh Điền Cốc đến Bách Thú Sơn có mấy bóng người đứng trong gió lạnh đêm đông rét buốt thấu xương. Bóng dáng nhỏ xinh đứng đằng trước nhất nghểnh cổ ngóng trông, biểu tình sốt ruột. Khi từ xa thấy Tần Hạo Hiên, Bồ Hán Trung bình an trở về, đặc biệt thấy mười mấy Đại Lực Viên Hầu thân thể khỏe mạnh theo sau hai người thì bóng dáng nhỏ xinh bỏ xuống lo lắng.
Bóng dáng nhỏ xinh đi nhanh vài bước nghênh đón. Tần Hạo Hiên nở nụ cười, từ xa chạy tới không phải Từ Vũ thì còn ai? Sau lưng nàng có La Kim Hoa và Mộ Dung Siêu.
Từ Vũ chúc phúc thật lòng, đơn giản mà thật sự:
- Chúc mừng Hạo Hiên ca ca! Một lần kiếm được nhiều Đại Lực Viên Hầu như vậy, thuần phục chúng thì sau này Hạo Hiên ca ca không cần tự mình cày cấy, có nhiều thời gian tu luyện hơn!
Mộ Dung Siêu miễn cưỡng cười nhưng trong lòng không vui nổi, tràn ngập hâm mộ và ghen tỵ.
Mộ Dung Siêu không hiểu tại sao mỗi lần Tần Hạo Hiên có thể nổi bật trước mặt Từ Vũ, gã rõ ràng là tiên chủng màu xám nhưng lúc nào cũng yếu hơn nhược chủng Tần Hạo Hiên là sao?
Ánh mắt Mộ Dung Siêu thèm thuồng ghen tỵ nhìn Tần Hạo Hiên và Đại Lực Viên Hầu sau lưng hắn. Mộ Dung Siêu chỉ chiêu được hai tùy tùng, cách một khoảng xa so với mười danh ngạch, Tần Hạo Hiên một lần kiếm được mười mấy con Đại Lực Viên Hầu, thuần phục chúng nó rồi làm việc lợi hại còn hơn người.
Tần Hạo Hiên nhìn Từ Vũ đợi ở đây một đêm vẻ mặt mệt mỏi, lòng tràn ngập cảm động, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
La Kim Hoa lên tiếng:
- Đứng ngây ra đó hứng gió làm gì? Về chỗ ở đi, ba tháng Nhập Tiên Đạo rất quý giá, đừng lãng phí.
Năm người vừa về ký túc xá Bồ Hán Trung liền thân thiết nói với Tần Hạo Hiên:
- Tần sư đệ, giờ sư đệ nảy mầm, đã không thích hợp tu luyện linh pháp đạo thuật của Linh Điền Cốc nữa. Ta mang sư đệ đi gặp sư phụ xin lão nhân gia truyền cho sư đệ một ít linh pháp đạo thuật cao thâm.
Tần Hạo Hiên ngẫm lại Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp của mình cũng cần đạo môn chính pháp mới tiến bộ, hắn gật đầu đồng ý:
- Vậy làm phiền sư huynh!
Bồ Hán Trung cũng biết linh pháp đạo thuật nhưng Thái Sơ Giáo môn quy sâm nghiêm, đệ tử lén dạy cho nhau là tội rất lớn, nhẹ thì bị cấm túc nhốt ba, năm, mười năm, nặng thì bị phế tu vi trục xuất sơn môn.
Bốn đại đường Cổ Vân, Hạ Vân, Bích Trúc, Bách Hoa đều ở trên Hoàng Đế Phong. Tự Nhiên Đường vì thế yếu bị bài trừ đặt trên ngọn núi nhỏ gần Hoàng Đế Phong.
Bồ Hán Trung dẫn Tần Hạo Hiên đi suốt hai canh giờ mới đến núi nhỏ không có tên, cách Linh Điền Cốc một đoạn dài. Một thang đá hẹp nối lên đỉnh núi, hai bên thang đá chỉ có một ít lùm cây thô, không có cả một gốc cây, sự sống điêu linh.
Theo phong thủy học thì ngọn núi này ngồi bắc hướng nam, có Hoàng Đế Phong làm núi dựa lẽ ra nên là chỗ vận thế rất tốt, vì sao hoang vu đến nỗi không mọc một cái cây to chút?
Nhìn ra Tần Hạo Hiên thắc mắc, Bồ Hán Trung thở dài giải thích:
- Năm xưa khi Thái Sơ Giáo mới khai sơn lập phái đặt vị trí trên Vô Danh Phong. Lúc ấy trên Vô Danh Phong linh khí đậm hơn xa Hoàng Đế Phong, nhưng về sau không biết vì lý do gì mà hơn một trăm năm sau khi khai tông lập phái nó trở nên hoang vắng như vậy. Vì thế tổ sư khai tông dời tông môn đến Hoàng Đế Phong.