Thái Sơ

Chương 132: Chương 132: Di Thiên Đại Họa Gõ Cửa Bàn (1)




Bồ Hán Trung càng nói mặt càng buồn:

- Theo phong thủy thì Vô Danh Phong nên là non xanh nước biếc linh khí đậm, không thua gì Hoàng Đế Phong. Nhưng không hiểu sao Vô Danh Phong hoang phế điêu linh như vậy. Ài, bởi vậy bốn đại đường vì tranh giành địa bàn tài nguyên đã bài trừ Tự Nhiên Đường chúng ta đến nơi này.

Tần Hạo Hiên gật gù, yên lặng theo sau Bồ Hán Trung:

- Thì ra là thế.

Dọc đường đi gặp nhiều đệ tử Tự Nhiên Đường, họ thấy Bồ Hán Trung và Tần Hạo Hiên đều nhiệt tình chào. Bồ Hán Trung sảng khoái giới thiệu Tần Hạo Hiên cho các sư huynh đệ.

- Vị này Tần Hạo Hiên Tần sư đệ, ngươi đừng thấy Tần sư đệ tuổi còn trẻ nhưng đạo tâm cực kỳ kiên cố, là nhân tài ba tháng đã nảy mầm!

Hễ gặp người là Bồ Hán Trung hãnh diện giới thiệu như vậy.

Tần Hạo Hiên tự nhận da mặt dày nghe ca ngợi như thế cũng thấy ngượng ngùng.

Đệ tử Tự Nhiên Đường nghe Bồ Hán Trung giới thiệu đều cười chân thành, khen thật lòng:

- Ba tháng nảy mầm? Tần sư đệ hãy cố gắng tu luyện, tuy đám sư huynh không nên thân chúng ta vô dụng nhưng nếu sư đệ có gì cần cứ đến tìm, mọi người là sư huynh đệ đồng môn, chúng ta sẽ cố gắng hết sức giúp cho!

Tần Hạo Hiên nhìn nụ cười chân thành tha thiết của họ, nghe lời cổ vũ và hứa hẹn giản dị, lòng tràn ngập ấm áp khó tả. Trong Thái Sơ Giáo, trừ Từ Vũ và Bồ Hán Trung ra đây là lần đầu tiên Tần Hạo Hiên cảm nhận tình cảm ấm áp quý hiếm này.

Rất nhanh hai người lên đỉnh núi, thấy một tòa đạo quan năm tháng xa xưa, màu sơn trên tường đã nhạt nhòa. So với những lâu đài ngõa vũ của Hoàng Đế Phong thì nơi này cũ tàn như miếu thổ địa ngoài nơi hoang vắng.

Trên đạo quan treo bảng hiệu phai màu chu sa viết ba chữ lớn rồng bay phượng múa: Thái Sơ Giáo.

Ba chữ này càng có khí thế hùng vĩ hơn chữ trên sơn môn trước Hoàng Đế Phong.

Bồ Hán Trung đi đến đây cung kính hành lễ hướng bảng hiệu:

- Đây là tổ sư khai sơn của Thái Sơ Giáo tự viết chữ.

Một đệ tử Tự Nhiên Đường hướng dẫn hai người đến nội đường, đường chủ Tự Nhiên Đường Toàn Cơ Tử đang khoanh chân đả tọa. Bồ Hán Trung và Tần Hạo Hiên đi vào, cung kính hành lễ.

Tần Hạo Hiên đã gặp Toàn Cơ Tử một lần trong Cửu Âm Băng Quật, nhưng chỗ đó quá âm u khó thấy rõ ràng.

Toàn Cơ Tử mặc đạo bào giặt đến trắng màu, mặt mũi hiền lành đầy ý cười, mặt có nhiều nếp nhăn hình như vì thọ nguyên đến cuối. Mái tóc bạc chải ngay ngắn bới sau đầu, nếu Toàn Cơ Tử không mặc đạo bào thì trông như những lão già ở thế tục.

Toàn Cơ Tử mở mắt ra nhìn Bồ Hán Trung và Tần Hạo Hiên, trên mặt nở rộ nét hiền lành mà tôn trưởng sư môn khác không có.

Không nói cái khác, chỉ nhìn mặt mũi hiền lành của Toàn Cơ Tử là Tần Hạo Hiên đã thấy ấm áp, được bái vào môn hạ lão giả đáng để tôn kính thế này thoải mái hơn đi bốn đại đường gì đó nhiều.

Tần Hạo Hiên, Bồ Hán Trung hành lễ.

Bồ Hán Trung nói với Toàn Cơ Tử:

- Khởi bẩm sư tôn, Tần sư đệ anh tài ngút trời, tuy chỉ là nhược chủng nhưng ba tháng đã thành công nảy mầm. Đạo thuật thô thiển Tần sư đệ đã học không thích với sư đệ nữa, nên đệ tử mạo muội dẫn hắn cầu kiến sư tôn, xin sư tôn dạy cho hắn bộ đạo thuật cao cấp chút.

Toàn Cơ Tử ngạc nhiên nhìn mặt Tần Hạo Hiên thật lâu, nửa ngày mới hô to ba tiếng:

- Giỏi! Giỏi! Giỏi!

Nhược chủng không được danh sư chỉ điểm mà ba tháng nảy mầm, tốc độ ngang ngửa hôi chủng, nghị lực đạo tâm thế này khiến Toàn Cơ Tử rất được an ủi.

Toàn Cơ Tử nghiêm mặt cổ vũ Tần Hạo Hiên:

- Ở trong mắt người khác thì nhược chủng không ra gì, có miễn cưỡng tu tiên chỉ có thể làm tầng dưới chót nhất. Nhưng ta nói cho ngươi biết, lão tổ tông của Thái Sơ Giáo chúng ta là nhược chủng, một tay ngài sáng lập Thái Sơ Giáo. Miễn có nghị lực bền lòng cộng thêm khí vận tiên duyên thích hợp thì thành tựu của nhược chủng không thể đo lường! Các ngươi ngồi đi, để ta suy nghĩ môn đạo môn chính pháp nào thích hợp ngươi nhất.

Toàn Cơ Tử nói xong trầm tư, suy nghĩ thật lâu sau lão đi tới giá sách sau lưng lấy xuống một cuốn sách cũ kỹ, hình như định đưa cho Tần Hạo Hiên nhưng ngẫm nghĩ rồi đặt sách về chỗ cũ.

Toàn Cơ Tử nói với Tần Hạo Hiên:

- Ta càng nghĩ càng thấy nên tự mình dạy ngươi bộ Thiên Hà Đạo Pháp, tuy Thiên Hà Đạo Pháp là công pháp cơ sở nhưng nó là đạo môn chính pháp chính tông. Tuy nhiên bộ Thiên Hà Đạo Pháp này chỉ có thể tu luyện vào sáng sớm, sáng mai ngươi lại đến tìm ta đi.

Trong khi Toàn Cơ Tử và Tần Hạo Hiên nói chuyện sắc mặt Bồ Hán Trung luôn âm trầm dường như đang suy nghĩ cái gì. Hai người nói chuyện xong Bồ Hán Trung thấy trừ ba người ra không có ai khác, gã do dự hồi lâu sau cuối cùng quyết định.

Bồ Hán Trung quỳ xuống đất, dùng giọng điệu tội phạm nhận tội nói:

- Sư tôn, đệ tử có một chuyện muốn xin lỗi sư tôn!

Toàn Cơ Tử ngạc nhiên nhìn Bồ Hán Trung:

- Ngươi nói đi.

Bồ Hán Trung thành thật nhân hậu, vì người khác thà bản thân chịu thiệt cũng sẽ không ức hiếp ai. Loại người như Bồ Hán Trung đến lỗi nhỏ còn không phạm phải, nghe ngữ điệu của gã dường như phạm lỗi rất lớn.

- Sư tôn, đệ tử ngày hôm qua ở Bách Thú Sơn đã lỡ tay giết Gia Luật Tề và đệ tử tử chủng Trương Cuồng mà hắn phụ đạo.

Bồ Hán Trung nói xong Toàn Cơ Tử giật nảy mình bật dậy khỏi tháp, liên tục thi triển mấy linh pháp phong kín căn phòng không để tiếng động nào truyền ra ngoài.

Khuôn mặt Toàn Cơ Tử nghiêm túc hỏi:

- Chuyện này không phải trò đùa, ngươi nói có thật không?

- Hôm qua đệ tử và Tần sư đệ bắt giữ Đại Lực Viên Hầu trong Bách Thú Sơn, Trương Cuồng mang theo Gia Luật Tề muốn giết hai chúng ta, vì vậy đệ tử lỡ tay giết họ. Đệ tử có tội, xin sư tôn trách phạt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.