Sự phản ứng của Nghiêm Đông cũng không xa lạ gì đối với Cổ Vân Tử, không phải đệ tử trong đường nào nhìn thấy mình cũng có thái độ giống như vậy sao? Hắn mỉm cười, vung tay phải lên, một đạo linh lực thuần khiết hùng hậu cuốn hai đạo linh phù trên bàn sang trên tay của Nghiêm Đông, Nghiêm Đông nhận lấy trong kinh sợ.
- Mấy trăm năm qua không một đệ tử của Tự Nhiên đường nào dám chủ động hạ chiến thư, lần này tìm đến Cổ Vân đường chúng ta, ngươi cần phải ứng đối cho tốt, nhất định phải chiến thắng thật hào hùng, cắt đứt mọi lời đàm tiếu về Cổ Vân đường ta.
Cổ Vân Tử tiếp lời:
- Ta nghe nói ngươi cũng thu không ít thứ để ứng chiến gì đó, nhưng người khác cũng đưa không ít các thứ cho Tần Hạo Hiên. Để cho ngươi chiến thắng được hào hùng, ta đưa ngươi hai tấm linh phù này. Nhớ kỹ, Bạch Ngọc linh phù dùng để đối phó với Bồ Hán Trung, dám khiêu khích uy nghiêm của Cổ Vân đường ta, làm trọng thương hắn cũng không sao. Còn Tần Hạo Hiên thì ngươi dùng Thanh Ngọc linh phù ta cho để đối phó là được. Nhớ lấy, ngàn vạn không được tổn thương tính mạng của hắn. Người này còn chút công dụng đối với bản tọa.
- Vâng, cảm tạ đường chủ tặng phù, đệ tử nhất định ghi nhớ lời của đường chủ, không để cho Cổ Vân đường mất thể diện.
Cổ Vân Tử hài lòng gật đầu, lần nữa dặn dò:
- Ngươi làm Bồ Hán Trung trọng thương một phen là được, nhưng Tần Hạo Hiên nhất định phải coi chừng tốt cho ta, nếu như làm thương tàn phế tay chân của hắn thì bổn tọa sẽ không tha cho ngươi. Dù sao nếu Tần Hạo Hiên dám ước chiến với ngươi, ngươi cũng nên giáo huấn cho hắn một chút, để cho người khác biết đệ tử Cổ Vân đường không phải có thể tùy tiện trêu chọc, về phần phân tấc trong đó, tự ngươi nắm bắt chuẩn xác là tốt rồi.
Giọng nói của Cổ Vân Tử tuy rằng bình thản hòa khí, nhưng lọt vào trong tai Nghiêm Đông lại như kinh lôi nổ tung. Hắn liên tục vâng dạ, lòng thầm tò mò vì sao đường chủ đặc biệt chiếu cố tới Tần Hạo Hiên? Nghe nói Tần Hạo Hiên có chút cổ quái. Hắn vốn định đối phó với Tần Hạo Hiên nặng tay hơn, phòng ngừa hắn xuất hiện trạng thái cổ quái, nhưng giờ này xem ra... cần phải thu tay lại, phải làm gì cho đúng đây?
Đi ra khỏi Điểm Tinh các, vô số đệ tử của Cổ Vân đường đều tha thiết ước mơ đi đến chỗ này một lần, trong khi Nghiêm Đông chỉ hy vọng đời này không trở lại đây nữa. Thời khắc này hắn mồ hôi lạnh thấm ướt toàn bộ quần áo, có thể vắt ra nước được, trong lòng vô cùng hâm mộ đối với cảnh giới của Cổ Vân Tử.
“Bồ Hán Trung, Tần Hạo Hiên, ngày mai các ngươi chờ coi.”
Mỗi nửa năm một lần, đấu pháp tiểu hội được coi như là thịnh hội của đệ tử trong giáo rồi. Ngày thường cực khổ tu luyện, trồng trọt, luyện đan, chế phù, sinh sống bận rộn mà phong phú, quanh năm suốt tháng cũng chưa được mấy ngày nghỉ ngơi, phương thức giải trí lại thiếu thốn không có. Tuy giáo có hơn vạn đệ tử, nhưng bình thường ai nấy đều bận rộn, ngoại trừ hàng năm Nhất Tuyến Thiên ngoại người đông nhân khí thịnh vượng, thì dịp có thể xem được một đám Tu Tiên giả tụ tập cũng chính là đấu pháp tiểu hội nửa năm một lần này đây.
Tràng đấu pháp tiểu hội Chỉ Thích Oán bình khoảng cách Hoàng Đế phong ước chừng một trăm dặm. Nếu đi bộ từ đường núi gập ghềnh, ít nhất cũng phải mất một ngày. Các đệ tử đều cưỡi Tiên Vân xa đến đây. Mặc dù Thái Sơ giáo là môn phái của Tu Tiên giả, nhưng người thực sự có phi kiếm rất ít, ngự một thanh kiếm phôi đi tới có khả năng sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt rồi.
Hộ sơn đại trận của Thái Sơ giáo là Hoàng Đế phong cùng với vài ngọn núi trọng yếu, ngoại trừ phạm vi Hoàng Đế phong, ngoài cửa sổ khí trời thanh sảng, không chịu ảnh hưởng Huyễn Tượng trận của của hộ sơn đại trận.
Chẳng qua là Tần Hạo Hiên vận may cực tốt, lúc hắn cưỡi Tiên Vân xa tới thì thấy một vị trưởng lão phụ trách duy trì trật tự của đấu pháp tiểu hội đang ngự kiếm bay đến, phía sau phi kiếm kéo một kiếm hồng thật dài, hấp dẫn vô số ánh mắt, đăng tràng với một đường lóe sáng giống như tia chớp rất đẹp mắt.
- Thật uy phong. Trưởng lão thật tốt!
Tần Hạo Hiên không khỏi cảm thán một tiếng.
Trên Tiên Vân xa, ngoại trừ Tần Hạo Hiên còn có mấy người Từ Vũ, Mộ Dung Siêu, La Kim Hoa, Bồ Hán Trung. Sau khi Tần Hạo Hiên phát ra tiếng cảm thán, hắn chú ý thấy trong ánh mắt của mọi người, bao gồm cả La Kim Hoa, đều phóng ra hào quang cực nóng, xem ra sức dụ hoặc của phi kiếm thật không thể địch nổi a.
La Kim Hoa tiếp lấy chủ đề Tần Hạo Hiên, nói:
- Cũng không phải mỗi một trưởng lão đều có phi kiếm, phi kiếm trân quý, hoàn toàn không phải là thứ trưởng lão đeo trên người, không phải trưởng lão là có thể có.
- Chẳng lẽ trưởng lão cũng chia tầng mức?
Tần Hạo Hiên kỳ quái hỏi.
- Dĩ nhiên, nếu như ngươi không có phạm vào sai lầm gì, tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, chờ ngươi có bối phận cao một chút sau này ngươi cũng là trưởng lão rồi. Môn phái thấy ngươi tu tiên vô vọng, vì thế để cho ngươi làm một chút việc vặt tại Tiên Vân xa tràng, hoặc là làm một số việc khác, hoặc là dứt khoát cho ngươi một khối Linh Địa dưỡng lão, ngươi cảm thấy loại trưởng lão này có thể có phi kiếm sao?
Bởi vì đài Tiên Vân xa này là do La Kim Hoa mướn tới, nàng có thể giá sử Tiên Vân xa mà không cần trưởng lão giá sử, cho nên nàng nói tới nói lui không chút kiêng kỵ.
Tần Hạo Hiên bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, khó trách một số trưởng lão phụ trách việc vặt của môn phái ở Tiên Vân xa tràng không cần tu luyện, thì ra bọn họ đã vô vọng tu tiên, môn phái tống tặng bọn họ một danh hiệu trưởng lão, khiến cho bọn họ phát huy dư nhiệt tạo phúc cho đời kế tiếp:
- Vậy vị trưởng lão khống chế phi kiếm vừa rồi đúng nghĩa là trưởng lão a?
La Kim Hoa nhẹ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ sùng kính, nói:
- Chỉ có trưởng lão đủ tư cách gia nhập vào trưởng lão viện mới là tiền bối tinh anh chân chính của Thái Sơ giáo chúng ta. Thực lực của bọn họ đều là Tiên Thụ cảnh trở lên, là trụ cột vững vàng của Thái Sơ giáo chúng ta. Những trưởng lão này mới có thể có phi kiếm thực sự.
- Trưởng lão viện ấy có bao nhiêu trưởng lão?
Ánh mắt của La Kim Hoa trừng mắt liếc hắn một cách cổ quái, tức giận nói:
- Số lượng cụ thể bao nhiêu làm sao ta biết được? Tóm lại rất ít là được.
Khi Tiên Vân xa sắp đến gần Thích Oán bình, Tần Hạo Hiên nhìn sang từ rất xa, há miệng mở mắt thật to kinh ngạc.
Thích Oán bình có diện tích cực lớn, từ xa nhìn sang có ít nhất mấy trăm cái lôi đài, những lôi đài này đều không phải do nhân công kiến tạo mà là nham thạch san bằng ở trạng thái nguyên sinh, chính là lôi đài có sẵn vậy.
Tần Hạo Hiên nhìn trong giây lát, trong ánh mắt lộ ra thần sắc mê mang. Hắn luôn cảm thấy Thích Oán bình lôi đài này có vị trí rất kỳ lạ, như là trải qua nhân công an bài vậy, như là một Âm Dương Bát Quái trận, mà cũng không hoàn toàn giống như vậy.