Rất nhanh, Từ Vũ cũng nhận ra chỗ không thích hợp, nói với La Kim Hoa:
- Sư tỷ, bản thân Thích Oán bình là một trận a?
La Kim Hoa hài lòng gật đầu, nói:
- Từ sư muội quả nhiên thông minh, nhận ra nó không bình thường nhanh như vậy. Thích Oán bình này vốn là một mê cung trận thiên nhiên, sau đó được tiền bối tông môn dùng đại thần thông tu sửa lại, bày ra chính phản Lưỡng Nghi trận, ẩn hàm học vấn trận pháp thiên địa tương sinh tương khắc cao thâm. Dưới tác dụng của trận pháp, lôi đài Thích Oán bình này bất luận bị phá hủy nghiêm trọng thế nào, chưa đầy một canh giờ dưới tác dụng của trận pháp sẽ khôi phục như hình dáng cũ, trừ phi gặp được Tu tiên giả lão tổ tông cấp bậc Tiên Anh Đạo Cốt cảnh đối chiến, thực lực mạnh mẽ có thể phá đi trận pháp này.
Tần Hạo Hiên âm thầm tặc lưỡi hít hà, cao thủ Tiên Anh Đạo Quả cảnh cấp bậc lão tổ tông này bình thường rất khó gặp, nếu như động thủ ắt thực sự trời long đất lở rồi.
Tiên Vân xa hạ xuống, dưới sự hướng dẫn của La Kim Hoa, bọn họ đi tới Thích Oán bình.
Lúc này, bên trong Thích Oán bình rộng lớn đã có không ít người, phần lớn là đến xem, đấu pháp tiểu hội nửa năm một lần đối với rất nhiều Tu Tiên giả không có ân oán cũng xem như là thịnh hội vậy.
- Vì sao có nhiều người đến xem như vậy?
Tần Hạo Hiên nhìn nhiều người đến xem, có chút khó tin hỏi:
- Chẳng lẽ việc xem chuyện người khác giải quyết ân oán là tốt lắm sao?
La Kim Hoa nói:
- Đây cũng không phải đơn giản là xem náo nhiệt, bọn họ tới nơi này là để học tập, chỉ cần không tới gần lúc trọng yếu quan đầu, các đệ tử của Thái Sơ giáo thường sẽ cho bản thân mình nghỉ thư thả mấy ngày, một là thả lỏng sự khẩn trương của thể xác và tinh thần, hai là quan sát người khác đánh nhau cũng là một cách học tập. Đã từng có không ít người ngộ hiểu trong lúc quan sát tu tiên cao thủ quyết đấu, sau đó trở về đột phá ngưỡng cửa đã khốn nhiễu thật lâu.
Những người đứng xem vừa quan sát học tập vừa thấp giọng trò chuyện, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng đệ tử vui mừng hét to vì đã ngộ hiểu khi quan sát một chỗ đặc sắc nào đó, vẻ mặt và thần tình hiểu rõ khiến cho người bên ngoài hâm mộ không dứt, thầm nghĩ sau này hắn trở về có năng lực đột phá bình cảnh hiện tại.
Bồ Hán Trung sau khi một mực trầm mặc im lặng ho khan vài tiếng rồi lên tiếng bổ sung:
- Tu tiên kiêng kị nhất chính là nhắm mắt làm liều, mài đao bén không sợ đốn củi chậm, thích trao đổi và học tập toàn có lợi cho tu luyện chứ chẳng có hại gì. Sau này đệ phải nhớ lấy, ngàn vạn không thể nhắm mắt làm liều.
Tần Hạo Hiên gật gật đầu, rất nghiêm túc.
Tần Hạo Hiên đi tới bên trong Thích Oán bình, vừa vặn một lôi đài ở bên cạnh đang quyết đấu một cách kịch liệt. Rất nhiều đệ tử vây quanh lôi đài bên cạnh cẩn thận quan sát học tập, người quan sát chung quanh lôi đài cũng không ít, xem ra hai vị này thực lực tương đối mạnh, đánh nhau có vẻ rất đáng để xem.
Tần Hạo Hiên định dừng bước nhìn một chút, bỗng nhiên trên lôi đài phóng lên một đạo Xung Thiên kiếm tức lao thẳng lên tận trời, kiếm quang bắn ra bốn phía, sát ý đến xương, chỉ là uy thế của kiếm khí tản ra đã khiến cho Tần Hạo Hiên ở khoảng cách khá xa cũng bị dọa đến mức hoảng sợ nhảy dựng lên.
Sau khi lôi đài kiếm khí phóng lên cao, lôi đài cũng liên tiếp không ngừng xông ra kiếm khí bốn phương tám hướng, trong lúc nhất thời kiếm khí di tản toàn bộ Thích Oán bình, xơ xác tiêu điều và lạnh rung.
Ngửa đầu lại nhìn thấy một đạo Bạch Vân thổi qua phía trên Thích Oán bình, mà đám mây này bị kiếm khí đâm rất nhiều lổ nhỏ, như một cái sàng lơ lửng.
Không chỉ có Tần Hạo Hiên, ngay cả Từ Vũ và Mộ Dung Siêu cũng toát ra thần tình kinh ngạc mơ ước tán thán.
Tần Hạo Hiên cảm thán nói:
- Bái nhập Thái Sơ giáo năm tháng, cũng coi như gần chạm tới ngưỡng cửa tu tiên, đã đánh nhau với Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Ngũ Lục diệp, nhưng ngày hôm nay nhìn thấy kiếm khí này, ta mới biết mình vừa mới khởi bước tu tiên.
La Kim Hoa che miệng khẽ cười, khẽ bỉu môi có chút mùi vị xem thường những kiếm khí kia:
- Cái này cũng gọi là kiếm khí ư? Không phải theo như ngươi nói phi kiếm rất trân quý sao, nếu như đầy đất đều là phi kiếm, ngay cả bọn họ đều dùng đến phi kiếm, làm sao nói trân quý được?
- Vậy những thứ này là?
Tần Hạo Hiên ngẩn người, những kiếm khí chấn động lòng người này còn không phải phát xuất từ phi kiếm hay sao?
Kiếm ý bén nhọn ấy dường như có thể chấn động linh hồn, nếu như đây cũng không phải là phi kiếm thực sự, vậy phi kiếm thực sự lúc có uy năng bao lớn? Tần Hạo Hiên nhìn La Kim Hoa bằng ánh mắt mong đợi khẩn thiết.
- Những kiếm khí này là phù kiếm, cũng có thể xưng là kiếm phù, một cây phù hoặc là mấy cái mười mấy cây phù chứa đựng linh lực đặc thù khắc ở trên thân một thanh kiếm, rồi dùng linh lực trong cơ thể thôi thúc, là có thể bắt chước được bộ phận chức năng của phi kiếm. Có thể sử dụng ba đến năm lần, linh lực của phù kiếm sau khi dùng xong sẽ hóa thành bột phấn.
La Kim Hoa nhìn vào ánh mắt mong đợi của đám người Tần Hạo Hiên liên tục nói:
- Đừng xem phù kiếm có bộ phận chức năng của phi kiếm, nhưng cho dù là một thanh phi kiếm phẩm chất thấp nhất, một kiếm chém xuống cũng có thể chém phù kiếm thành bột phấn, ngay cả dư địa chống cự cũng không có.
Tần Hạo Hiên tặc lưỡi hít hà, hỏi:
- Chế tạo một thanh phù kiếm vậy phải tốn bao nhiêu tiên tài?