Cổ Tiểu Vân nằm trên giường đã hôn mê sâu, mặt sưng như đầu lợn, mũi xẹp, miệng sùi bọt mép đỏ, toàn thân xanh tím. Đặc biệt nội tạng bị Tần Hạo Hiên đấm nhiều nhất chắc đã bị thương, Cổ Tiểu Vân hấp hối, không đến mức mạng sống treo chỉ mỏng nhưng không tính là trạng thái tốt.
Làm đệ tử Chấp Pháp trên người luôn mang theo một ít linh dược. Cổ Tiểu Vân là điệt tử ruột của đường chủ Cổ Vân Tử, đội trưởng tiểu đội Chấp Pháp xem xét Cổ Tiểu Vân sau đó móc viên đan dược quý nhất trong vài loại đan dược đặt trong ngực ra nhét vào miệng gã.
Linh dược vào miệng hóa thành dòng nước chui xuống bụng Cổ Tiểu Vân, dược lực nhanh chóng có hiệu quả, mới rồi gã còn hấp hối tùy thời tắt thở giờ hít thở ổn định chút.
Đội trưởng Chấp Pháp kiểm tra vết thương của Cổ Tiểu Vân, nói:
- Người bị thương toàn thân tổng cộng hai mươi bảy chỗ gãy xương, nội tạng bị tổn hại. Mau mời mấy vị trưởng lão Linh Điền Cốc đến trị thương! Áp giải hung đồ đi công đường nhận thẩm tra!
Hai đệ tử Chấp Pháp định bắt Tần Hạo Hiên, hắn không chống cự, mặt không đổi sắc nói:
- Không cần thẩm, hắn hủy mầm bắp ngô trong ruộng của ta, ta đánh bị thương hắn, ta nhận tội, các ngươi đưa ta đi cấm túc đi!
Đội trưởng Chấp Pháp lạnh lùng liếc Tần Hạo Hiên một cái, hỏi nhân vật truyền kỳ mới nhập môn chưa đầy một tháng đánh từ Tiên Miêu cảnh tam diệp đến thất diệp, sáng tạo kỷ lục nhược chủng cắm rễ nhanh nhất, lại sắp bị cấm túc lần thứ hai:
- Ngươi có gì muốn phản bác không?
Tần Hạo Hiên bình tĩnh trả lời:
- Là ta đánh người, không có gì để nói, cứ cấm túc ta đi.
Trương Dương luôn trốn trong đám đông hô lên:
- Ác đồ như Tần Hạo Hiên có bị cấm túc nửa năm, một năm cũng không quá mức!
- Đúng vậy! Có nhốt thì nhốt một năm!
Những người vây xem đa số sợ thiên hạ không loạn, có người thuộc trận doanh Trương Cuồng hoặc Lý Tĩnh, hoặc là tiểu đệ của Trương Dương. Khi Trương Dương lên tiếng thì bọn họ phụ họa vạch ra các hành động tội lỗi của Tần Hạo Hiên.
Đội trưởng Chấp Pháp nhìn lướt qua mặt Tần Hạo Hiên và Trương Dương, khóe môi cong lên nghiền ngẫm. Mấy ngày nay Cổ Tiểu Vân luôn nhảy loi choi muốn hố đất của Tần Hạo Hiên, có ai trong Linh Điền Cốc không biết chuyện này? Giờ đồng ruộng của Tần Hạo Hiên bị hủy, nếu điều tra kỹ thì chắc chắn Cổ Tiểu Vân có tội. Tần Hạo Hiên làm vậy là có lý do, theo quy định của Thái Sơ tuy xem như hắn phá hỏng quy định nhưng một nội quy khác có thể giúp hắn tránh họa lao tù.
Đúng rồi!
Đội trưởng Chấp Pháp ra vẻ đắc ý nói:
- Nhốt Tần Hạo Hiên trong Cửu Âm Băng Quật . . . hai mươi ngày!
Trương Dương ở trong đám người không chịu thôi, dẫn đầu hò reo:
- Không được! Quá nhẹ, hắn suýt đánh chết người mà chỉ bị cấm túc hai mươi ngày!?
Một đám người lại ồn ào.
Đội trưởng Chấp Pháp mặt lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi băng quét qua đám đông:
- Không phục thì tìm trưởng lão Chấp Pháp khiếu nại đi!
Người nào bị đội trưởng Chấp Pháp nhìn trúng cảm giác như rơi vào hầm băng, không dám hó hé tiếng nào. Tìm trưởng lão Chấp Pháp khiếu nại? Linh điền của Tần Hạo Hiên bị hủy, sau lưng có Từ Vũ và Mộ Dung Siêu chống, cùng lắm bị phán nặng vài ngày, lỡ thật sự thẩm thì . . . Trương Dương biết không chừng Cổ Tiểu Vân cung khai mình ra.
Tần Hạo Hiên bị hai đệ tử Chấp Pháp kiềm chế, thở hắt ra:
- Phù.
Tần Hạo Hiên đơn giản từ biệt Từ Vũ và Mộ Dung Siêu, sau đó mặt hớn hở đi Cấm Bế Sơn.
Đội trưởng Chấp Pháp nhìn bóng dáng Tần Hạo Hiên tung tăng đi, lại xem Cổ Tiểu Vân ít nhất nằm liệt giường một tháng, thầm nghĩ:
- Không lẽ phán nhẹ thật? Thôi, không cần suy nghĩ mấy chuyện này. Người không bị đánh chết vậy không cần phải đắc tội tử chủng.
Nếu Cổ Tiểu Vân có thể nói chuyện gã sẽ đổ hết trách nhiệm cho Trương Dương, vậy thì Tần Hạo Hiên sẽ bị tội nặng, rất có thể nhốt vài tháng. Còn Trương Dương cũng sẽ bị liên lụy, Cổ Tiểu Vân thì sẽ an toàn, nhưng bây giờ thành ra gã là người xui xẻo nhất.
Tần Hạo Hiên đi rất nhanh, trừ vui vẻ vì đánh Cổ Tiểu Vân mềm xương ra càng vui hơn khi hắn đến nơi này sẽ không chịu khổ dược lực nữa, tu vi sẽ tăng tiến nhanh.
Tần Hạo Hiên nhấc chân bước vào cánh cửa nhỏ, khí lạnh ập vào mặt. Càng đi sâu càng lạnh lẽo, chưa đến Cửu Âm Băng Quật mà vách đá hai bên đã kết lớp băng dày.
Tần Hạo Hiên đi đến cửa Cửu Âm Băng Quật, khóa sắt trên cửa bị đóng băng. Một đệ tử Chấp Pháp bấm tay thi triển linh quyết Liệt Diễm một lúc lâu mới hòa tan băng trên khóa.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của đệ tử Chấp Pháp, ở Cửu Âm Băng Quật lạnh lẽo bọn họ còn phải vận chuyển linh lực nhưng sắc mặt Tần Hạo Hiên tự nhiên, không thấy hắn vận chuyển linh lực chống giá rét đã đi thẳng vào.
Biểu hiện của Tần Hạo Hiên trong Hầm Dung Nham đã lan truyền trong đám đệ tử Chấp Pháp, hắn vào Cửu Âm Băng Quật như cá gặp nước, không lẽ hắn có thiên phú dị bẩm không sợ rét lạnh? Người bình thường muốn tu luyện đến trình độ không sợ buốt giá cũng phải đến cảnh giới siêu cao Tiên Miêu cảnh nhị, tam thập diệp.
Từ lúc đi vào Cấm Bế Sơn là Tần Hạo Hiên đã chuẩn bị tinh thần đánh nhau, nhưng khi hắn vào Cửu Âm Băng Quật chẳng những không bị người chụp chăn lên đầu đánh, những tiền bối vào đây trước hắn lười nhìn một cái, bọn họ tự đả tọa luyện khí chống đỡ lạnh lẽo.