Lý Tĩnh kinh ngạc giây lát rồi nhanh chóng mỉm cười chắp tay nói với Tần Hạo Hiên:
- Chúc mừng Tần sư đệ ra khỏi Cấm Bế Sơn, trong thời gian này vì đuổi kịp Từ sư muội nên ta bế quan đến hồ đồ, chẳng những không kịp tiến độ nảy mầm của Từ sư muội cũng bỏ lỡ ngày Tần sư đệ ra Cấm Bế Sơn. Không thể kịp lúc nghênh tiếp mong Tần sư đệ thứ lỗi.
Tần Hạo Hiên mỉm cười đáp lễ:
- Lý sư huynh khách khí.
Tần Hạo Hiên thấy ánh mắt Lý Tĩnh khác lạ, lòng thầm nhủ:
- Ánh mắt hắn nhìn ta hơi hoảng loạn, không lẽ có gì lạ?
Lý Tĩnh nói:
- Tần sư đệ ở trong Cấm Bế Sơn chắc chịu chút khổ, ta có một ít Bổ Khí Đan tặng cho Tần sư đệ bồi bổ nguyên khí.
Lý Tĩnh móc ra một bình ngọc từ trong ngực, chất liệu bình ngọc kém xa cái bình tặng Từ Vũ, có thể tưởng tượng đan dược trong hai bình ngọc khác nhau một trời một vực.
Dược lực của Nhất Diệp Kim Liên còn chưa tiêu hóa hết, Tần Hạo Hiên dồi dào sức khỏe đâu thèm những đan dược này. Hơn nữa bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, đồ của Lý Tĩnh sao có thể tùy tiện nhận?
Tần Hạo Hiên hơi cúi người hành lễ:
- Hạo Hiên ăn ngon ngủ ngon trong Cửu Âm Băng Quật, nhờ Lý sư huynh nhớ thương. Hạo Hiên xin nhận ý tốt của Lý sư huynh nhưng tuyệt đối không thể nhận đan dược quý giá trong bình này được!
Hắn kiên quyết từ chối đan dược Lý Tĩnh tặng.
Lý Tĩnh cười cười, thấy thái độ của Tần Hạo Hiên kiên quyết thì lại nhét đan dược vào ngực, quay sang nói chuyện với Từ Vũ.
Trương Cuồng mới nảy mầm biết ngay tin Từ Vũ nảy mầm, nhìn nàng với con mắt khác. Lúc trước Trương Cuồng cảm thấy Lý Tĩnh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, nay xem ra nữ nhân này đáng sợ hơn, gã đã nảy mầm nên biết rõ vượt qua một bước này khó khăn cỡ nào.
Trong khi mỗi người ôm ý nghĩ riêng, một tiểu đệ bên trận doanh Từ Vũ thở hồng hộc chạy tới hét to:
- Từ . . . Từ sư tỷ, bắp ngô trong ruộng của sư . . . sư tỷ và Mộ Dung sư huynh đã chín rồi! Hai người mau đi xem!
Nghe nói bắp ngô trong ruộng của mình chín, Từ Vũ và Mộ Dung Siêu mừng rỡ, hơi lúng túng nhìn về phía Tần Hạo Hiên. Lúc trước là Tần Hạo Hiên chọn mảnh đất đó cho họ, nhưng bắp ngô của hắn bị phá hoại hết. Tuy ngày thứ hai sau khi Tần Hạo Hiên bị cấm túc Từ Vũ và Mộ Dung Siêu trồng bắp ngô mới cho hắn, nhưng nếu không xảy ra chuyện đó thì hắn cũng được thu hoạch lớn như họ.
Tần Hạo Hiên cười rộng lượng nói:
- Chúng ta mau đi xem, ta nôn nóng muốn xem bắp ngô chúng ta trồng như thế nào!
Bị Tần Hạo Hiên cảm nhiễm, Từ Vũ và Mộ Dung Siêu buông lo lắng.
Tần Hạo Hiên mời Lý Tĩnh:
- Lý sư huynh có rảnh không? Hay là cùng chúng ta đi ruộng xem bắp ngô?
Thấy Trương Cuồng và Từ Vũ một trước một sau nảy mầm, gã là tử chủng mà còn loanh quanh ngoài rìa nảy mầm, Lý Tĩnh sốt ruột muốn về đả tọa luyện khí tăng tốc độ nảy mầm. Nhưng Tần Hạo Hiên mời khiến gã khó từ chối, ai kêu gã còn ý muốn lôi kéo Từ Vũ.
Lý Tĩnh cười cười sau đó thở dài:
- Được thôi, ta cũng muốn xem bắp ngô trong ruộng của Từ sư muội, nghiền ngẫm sự khác biệt giữa linh địa bình thường và đất linh tuyền. Đáng tiếc bắp ngô trong ruộng của Tần sư đệ bị Cổ Tiểu Vân hủy, không thì hôm nay cũng bội thu rồi.
Lý Tĩnh ra vẻ nghiêm trang trầm tư cười gật đầu nói:
- Cổ Tiểu Vân đáng giận, nếu bắt được cơ hội thì ta phải đánh hắn thêm một trận mới được!
Bộ dạng giả vờ nghiêm nghị đùa giỡn của Lý Tĩnh khiến người phe gã cười phá lên. Đoàn người trong không khí thân thiện nhưng một bụng ý xấu đi hướng đồng ruộng.
Mới đến gần ruộng đã ngửi mùi bắp chín bay tới, ngửi mùi hương là biết linh khí trong bắp ngô cực kỳ đậm.
Gần đồng ruộng của ba người Tần Hạo Hiên có một đám người đang đứng bình phẩm, tặc lưỡi kinh thán.
- Bắp ngô trong ruộng của chúng ta mọc có lớn được vậy không? Ngươi nhìn cây bắp đi, thô như thế, vỏ vàng chóe nhìn thật đẹp.
- Đúng đấy, không uổng là bắp ngô trồng trong đất linh tuyền, thứ mọc từ mấy khối linh địa cũng không bằng, hèn gì Cổ Tiểu Vân cứ muốn lấy miếng đất của Tần Hạo Hiên.
- Lúc trước thật không biết Tần Hạo Hiên làm sao nhìn ra ba miếng đất này có linh tuyền, Sở trưởng lão cũng không nhìn ra. Từ Vũ, Mộ Dung Siêu kiên định tin tưởng hắn, Sở trưởng lão kêu họ đổi đất cũng không chịu đổi, tin tưởng nhiều biết bao.
- Tóm lại bọn họ lời to, ài.
Ba người Tần Hạo Hiên đi đến đồng ruộng, đám người vây xem chủ động nhường ra con đường, ánh mắt kính nể nóng bỏng nhìn hắn.
Trong mắt đám đệ tử nhược chủng thì Tần Hạo Hiên là đại biểu lấy yếu thắng mạnh, cần mẫn khắc khổ.
Tần Hạo Hiên đến bờ ruộng cuối cùng thấy bắp ngô được nhiều người khen trông như thế nào. Cùng là bắp ngô nhưng to gắp đôi bắp bình thường, hạt bắp no tròn dễ thấy cách một lớp màng mỏng manh, vỏ bắp vàng kim xinh đẹp, cây bắp thô gấp đôi của người khác.
Mấy ngày nay Từ Vũ luôn bế quan tu luyện không đến đồng ruộng, thấy một mảnh bắp ngô cũng ngây người như Tần Hạo Hiên.
Từ Vũ bật thốt:
- Bắp ngô đẹp quá. Hạo Hiên ca ca thật lợi hại, chọn miếng đất linh tuyền tốt vậy, thật đa tạ Hạo Hiên ca ca!