Tần Hạo Hiên lạnh lùng nhìn Chu Lập một cái, dìu Bồ Hán Trung quay về Linh Điền cốc.
Đặt Bồ Hán Trung nằm trên giường, một đệ tử Tự Nhiên đường biết được tin tức vội vã chạy đến, hắn là người am hiểu y dược nhất trong Tự Nhiên đường. Sau khi giao Bồ Hán Trung cho hắn, Tần Hạo Hiên đi về phòng của Từ Vũ.
- Hạo Hiên ca ca, làm gì mà thần thần bí bí vậy, có chuyện gì không?
Từ Vũ thấy Tần Hạo Hiên cẩn thận kiểm tra bốn phía, sau khi xác định không ai nghe lén, không khỏi kỳ quái hỏi.
Tần Hạo Hiên nói với Từ Vũ qua nét mặt nghiêm nghị:
- Muội tử, lần này ta đánh chết Nghiêm Đông, có thể sẽ dẫn đến phong ba không nhỏ. Ta có mấy thứ vô cùng trọng yếu cần phải phó thác cho muội.
Từ Vũ chấn động, lập tức nhớ tới lần trước cũng có tình huống tương tự, trong lòng không khỏi hưng phấn. Lần nào Hạo Hiên ca ca cũng chỉ phó thác bí mật cho mình chứ không phó thác cho người khác, ngoại trừ vì thân phận tử chủng của mình ra, cũng bởi vì mình có thể tin tưởng.
- Con tiểu xà này, còn có bản đồ cùng với thanh tiểu kiếm này, đều là bảo bối của ta, muội nhất định phải giữ cho tốt, không cho bất luận kẻ nào biết được, càng không được vứt bỏ, nếu lưu truyền ra ngoài sẽ mang đến phiền toái cho ta, thậm chí phiền đến cả muội.
Tần Hạo Hiên trịnh trọng dặn dò:
- Ta vốn không muốn để cho muội biết đến những thứ này, bởi vì ta sợ sau này một khi chuyện xảy ra sẽ mang đến phiền toái cho muội, nhưng trước mắt khẳng định không ít người để mắt tới ta, ta không có cách nào mang chúng trên người nữa.
Từ Vũ rất nghiêm túc gật gật đầu, phát ra lời thề:
- Hạo Hiên ca ca yên tâm, chỉ cần muội còn sống một ngày sẽ không đánh mất vật của ca ca, cũng không để cho ca ca xảy ra chuyện.
Dứt lời, Từ Vũ sợ hãi nhìn Tiểu Xà trên bàn một cái, lần trước lúc nhận Tiểu Xà trong lòng nàng rất e ngại, không ngờ sau một thời gian dài, hôm nay gặp lại Tiểu Xà nàng vẫn còn mấy phần sợ hãi. Nàng liên tục lấy lại dũng khí mấy lần, mới cất Tiểu Xà vào trong ngực. Khi nàng cầm đến thanh vô hình kiếm ấy, càng xác định đây không phải là phàm phẩm, từ đáy lòng nàng thật vui mừng cho Tần Hạo Hiên, vì Hạo Hiên ca ca có bí mật như thế, nhất định tu hành sẽ không bị chậm xuống.
Nhìn Từ Vũ cất đồ vật vào trong ngực, Tần Hạo Hiên cảm kích gật đầu sau đó rời đi. Sau khi phó thác những vật này và rời khỏi nơi đây, hắn cảm giác như một tảng đá trong lòng được rơi xuống đất. Dù sao người khác dù có lớn mật đến mấy cũng không dám bắt một vô thượng tử chủng, cất những thứ này ở trên người Từ Vũ sẽ an toàn hơn rất nhiều so với việc mình giữ.
Trước khi bọn họ còn chưa trở về, tin tức Tần Hạo Hiên đánh bại Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp đã truyền dần dần khắp Linh Điền cốc, cho nên khi Tần Hạo Hiên từ Tiên Vân xa tràng đi xuống, trên đường đỡ Bồ Hán Trung về phòng, đã có rất nhiều ánh mắt nhìn hắn cực kỳ phức tạp; trước kia đánh bại Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Lục diệp Thất diệp cảnh, hiện tại đánh chết Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, loại tin tức lấy yếu thắng mạnh quả thực là kinh người, bọn họ nhìn Tần Hạo Hiên bằng ánh mắt kính sợ.
Còn những người thuộc bên Trương Cuồng và Trương Dương thì cảm giác rất khó chịu. Bọn họ đứng về phía đối lập với Tần Hạo Hiên cho nên bọn họ rất bất an, một khi xảy ra xung đột, ngay cả Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp cũng không là đối thủ của Tần Hạo Hiên, như vậy đối phó với mình khẳng định sẽ không nương tay chút nào.
Về phần những người thuộc trận doanh của Từ Vũ thì vui mừng không thôi, đã sớm chờ đón ở Tiên Vân xa tràng. Đám người Tần Hạo Hiên vừa hạ xuống lập tức đua nhau chúc mừng và nịnh bợ.
- Tần sư huynh dương danh Thích Oán bình, đánh chết Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, sau này không còn người nào dám mắt chó coi thường người khác nữa.
- Tần sư huynh là nhược chủng, ta cũng là nhược chủng, thế nhưng ta nhược chủng nhưng không có thành tựu gì. Thật là xấu hổ a!
- Phế vật ngươi cũng có thể so sánh với Tần sư huynh sao? Tần sư huynh mặc dù là nhược chủng, nhưng vừa vào cửa biểu hiện ra thiên tư và thực lực kinh thế hãi tục, hắn là tấm gương trong nhược chủng chúng ta.
Đủ loại vỗ mông ngựa trên người Tần Hạo Hiên, nhưng Tần Hạo Hiên không hề vui vẻ, hiện tại hắn mong muốn nhất là nhanh chóng về tới gian phòng của mình, để Bồ Hán Trung nằm xuống nghỉ ngơi một hồi, vừa rồi đi lại vài bước, sắc mặt của Bồ Hán Trung càng thêm khó coi, trên người lại có huyết chảy ra, chắc là lúc đi lại làm động tới vết thương còn chưa khép miệng, vì thế mới xuất hiện tình huống như bây giờ.
Tin tức Tần Hạo Hiên đánh chết Nghiêm Đông ngay cả những người mới ở Linh Điền cốc đều nhanh chóng biết rõ tình hình, đừng nói chi là Cổ Vân Tử sau khi nghe ở dưới báo lên cảm giác kinh ngạc thế nào. một người mới chưa xuất diệp đánh chết Tu Tiên giả Thập Nhị diệp cảnh của đường mình, khiến cho Cổ Vân đường mất hết thể diện. Tin tức này thật làm cho Cổ Vân Tử vừa cao hứng lại là ưu sầu.
Cổ Vân Tử cung cấp cho Tần Hạo Hiên vô số Hủ Thực đan, ngẫm nghĩ một chút, liền kiên định cho rằng nhất định là công lao của mình, nếu không một Tu Tiên giả Xuất Miêu kỳ cho dù lợi hại hơn nữa, nhưng dưới sự công kích của Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp muốn tự vệ cũng khó khăn, huống chi đánh chết Thập Nhị diệp cảnh cường giả.
- Hiện tại biểu hiện yêu dị như thế, ngày sau luyện thành thi binh rồi, xem ra phải bỏ công sức nhiều hơn nữa. Tuy nhiên nếu làm vậy sẽ gây náo động, cũng là một chuyện phiền toái...