Tại một nơi hẻo lánh không hấp dẫn ánh mắt người thuộc Hoàng Đế phong có tọa lạc một tiểu viện đơn sơ, ngoài cửa tiểu viện có treo một bảng hiệu khá cổ xưa “Giám Yêu xử”
Toàn bộ Thái Sơ giáo có nhiều bộ môn nhỏ có lớn có, thần bí nhất phải kể tới là Giám Yêu xử.
Đừng xem Giám Yêu xử vắng vẻ, cảnh tượng tan hoang, nhưng nó lại là nơi thần bí nhất trong toàn bộ Thái Sơ giáo, là nơi làm người ta khiếp sợ nhất.
Giám Yêu xử trên danh nghĩa thuộc về Chấp Pháp đường, nhưng thật ra không chịu sự quản chế của Chấp Pháp đường. Bọn họ cũng không giám sát đệ tử quy phạm. Bọn họ quản yêu ma, giám sát có yêu ma ngụy trang thành người lẫn vào Thái Sơ giáo hay không, hoặc là có Thái Sơ giáo đệ tử nào bị yêu ma phụ thể hay không.
Trương Dương đẩy cửa Gíam Yêu xử. Hắn vừa đi vào liền cảm giác một trận khí tức âm hàn truyền ra.
Bị nhốt tại Kiệt ngục, sư tỷ yêu linh thú kia chính lạ bị Phát Phán quan giam ở Kiệt ngục này. Vị sư tỷ này là hạt sắc tiên chủng kinh người, so với hắn là hôi chủng còn mạnh hơn một cấp bậc; ngay cả hạt sắc tiên chủng cũng có thể tùy ý đưa cho bộ môn phán quyết, vậy nếu như Tần Hạo Hiên thực sự có yêu ma phụ thể, cho dù Từ Vũ là vô thượng tử chủng cũng không giữ được hắn. Trương Dương thầm cười lạnh.
Vì bảo đảm công bình công chính và minh bạch, nhân viên Giám Yêu xử là những đệ tử được rút ra từ năm đường. Người phụ trách Giám Yêu xử là sư đệ của chưởng giáo, nghe nói tu vi cực cao. Tình huống như vậy, nếu như tra ra Tần Hạo Hiên đúng là yêu ma phụ thể, cho dù Tuyền Cơ Tử ra mặt, Từ Vũ tìm đường chủ Bách Hoa đường Tô Bách Hoa xin tha cũng không xong.
- Làm gì đó?
Trương Dương đi tới, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến khiến hắn dừng chân lại.
Một đệ tử Giám Yêu xử sắc mặt cũng trong trẻo và lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt hắn. Tên đệ tử này cũng cao như Trương Dương, nhưng cả người khí chất âm trầm, cặp mắt ác liệt như mắt chim ưng, dường như có ma lực nhìn thấu lòng người, đọc được nội tâm của người.
- Sư huynh, đệ tử là Trương Dương, đi tới nơi đây là muốn tố cáo một người.
Tên đệ tử Giám Yêu xử khẽ nhíu mày, nói:
- Giám Yêu xử không như bộ môn bình thường, nếu như tranh chấp của đệ tử tầm thường, mời đi Chấp Pháp đường.
- Không phải, ta hoài nghi một nhân thân có yêu ma phụ thể.
Trương Dương dứt lời, bất ngờ phát hiện viện lạc vốn chỉ có hai người là hắn và đệ tử nọ, không biết đã xuất hiện thêm bốn năm nhân ảnh từ lúc nào.
- Yêu ma phụ thể không phải là trò đùa, không thể vu oan cho người tốt. Nếu để chúng ta biết ngươi tố cáo người khác nhằm trả thù thù hận riêng tư là tội rất lớn.
Một vị sư huynh nhìn qua có sắc mặt hòa thiện lên tiếng nhắc nhở, nhưng lúc hắn nói vẫn khiến cho Trương Dương cảm thấy một loạt hàn khí.
Trương Dương trịnh trọng lắc đầu, nói:
- Tuyệt không phải là ân oán trả thù cá nhân, mà là xác thực. Không biết mấy vị sư huynh có biết chuyện phát sinh tại Thích Oán bình ngày hôm nay không?
Những đệ tử Giám Yêu xử sắc mặt nghiêm lại, một người trong đó nói:
- Một tân đệ tử Xuất Miêu kỳ tên là Tần Hạo Hiên đánh chết Nghiêm Đông Thập Nhị diệp cảnh của Cổ Vân đường?
Trương Dương gật gật đầu, âm thầm kinh hãi, Giám Yêu xử nhận được tin tức thật nhanh chóng, bản thân mình cưỡi Tiên Vân xa từ Thích Oán bình tới đây, trung gian không hề dừng lại, kết quả là bọn họ đã biết được tin tức rồi.
Lúc này, sắc mặt của tên đệ tử xuất hiện lúc ban đầu càng thêm khó coi, hắn xuất thân từ Cổ Vân đường. Một đệ tử Thập Nhị diệp cảnh của Cổ Vân đường bị một người mới nhập môn Xuất Miêu kỳ chỉ mới năm tháng đánh chết, thật sự là mất thể diện đến cực điểm. Nếu như Trương Dương không tới tố cáo, hắn cũng chuẩn bị ngầm tra xét một phen, dù sao đã có người đến tố cáo rồi, bọn họ có thể càng thêm quang minh chính đại người đưa người đi thẩm vấn.
- Ta dẫn ngươi đi thẩm vấn một phen.
Tên này xuất thân từ Cổ Vân đường, tên là Tiền Quang, hắn lại kêu vài tên đệ tử Giám Yêu xử xuất thân từ Cổ Vân đường cùng đi đến Linh Điền cốc để bắt người.
Lúc này Tần Hạo Hiên đang canh giữ ở đầu giường, nhìn một vị đệ tử Tự Nhiên đường am hiểu y dược xử lý vết thương cho Bồ Hán Trung.
Tiền Quang dẫn vài tên đệ tử Giám Yêu xử tới nơi, một số đệ tử mới vẫn chưa rõ ràng cho lắm, nhưng một số đệ tử cũ thấy ba chữ nhỏ điêu khắc kim loại “Giám Yêu xử” trên ngực của người tới, ai ai cũng sắc mặt đại biến, trong nháy mắt suy đoán ra được mục đích bọn họ tới đây.
Giám Yêu xử là bộ môn đặc thù nhất tại Thái Sơ giáo, quyền lực cực lớn, lúc bình thường cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt người khác, vì thế tạo cho người ta một cảm giác vô cùng thần bí.
Giám Yêu xử từ khi Thái Sơ giáo bắt đầu sáng lập cho đến nay, phổ biến làm nhiều người biết hơn nữa còn làm gan mật người đều lạnh, vẫn là chuyện xảy ra vài thập niên trước đây, hạt chủng sư tỷ ấy và Linh Thú yêu mến nhau, mặc dù lúc đó nàng là đệ tử có tư chất tốt nhất trong Thái Sơ giáo, rất được tông môn tiền bối coi trọng, nhưng vẫn bị giam vào Kiệt ngục, lưu lại cho tất cả đệ tử Thái Sơ giáo một ký ức khó có thể phai mờ.
- Ai là Tần Hạo Hiên?
Tiền Quang đi tới trước cửa căn phòng của Tần Hạo Hiên, thấy bên này vây quanh không ít người, cũng lười tìm từng người một nên trực tiếp lên tiếng hỏi.
Tần Hạo Hiên đi ra khỏi cửa phòng, nhìn ba chữ điêu khắc kim loại “Giám Yêu xử” trên ngực của Tiền Quang một cái, tuy không biết bọn họ có thân phận gì, cũng không biết là vì chuyện gì, nhưng có thể khẳng định là không phải chuyện lành.
- Ta đây.
- Đi cùng chúng ta một chuyến.