Sáng sớm bị người đạp cửa phòng, không giải thích lại chỉ vào mũi nói: “Ngươi không thể chết sớm được, chờ ta tới giết ngươi...”
Tần Hạo Hiên không biết đối mặt với loại như Trương Cuồng này nên cười hay là nổi giận, chỉ có ngơ ngác nhìn đối phương, nhìn ánh mắt mang hung quang giống như chim ưng của Trương Cuồng, mới nói ra:
- Còn có chuyện gì khác không?
Trương Cuồng cũng bất ngờ trước lời đáp lại của Tần Hạo Hiên, bất kể là tại trấn tử hay là tại đạo, đồng hương cùng trấn, đối mặt khiêu khích đều cường ngạnh, tại sao hôm nay lại hỏi như vậy.
Trương Cuồng bối rối trong giây lát, chỉ có thể trả lời:
- Không có.
- Vậy à, biết rồi đó.
Tần Hạo Hiên chỉ chỉ ngoài cửa:
- Không tiễn.
Trương Cuồng xoay người đi ra ngoài cửa, nghe âm thanh của Tần Hạo Hiên truyền đến v:
- Ngươi đạp hư mất cánh cửa, có nên bồi thường chút ít hay không?
- Hừ!
Trương Cuồng quay đầu lại ném cho Tần Hạo Hiên một cái hừ lạnh rồi tiếp tục cất bước rời đi.
Tiếng của Tần Hạo Hiên một lần nữa bay tới:
- Cửa hư mất rồi, buổi tối trời đông ta bị bệnh, chết dưới tay Nghiêm Đông trên lôi đài, ngươi đừng có hại ta.
Bước chân của Trương Cuồng thiếu chút nữa phải lảo đảo, hắn quay đầu lại chăm chú nhìn Tần Hạo Hiên, phát hiện ra vì sao đồng hương đã lâu không gặp này ngày hôm nay lại trở nên vô lại như thế?
Ừm. Trương Cuồng phát hiện mình càng ghét Tần Hạo Hiên nhiều hơn rồi.
- Sẽ có người quay lại sửa cửa cho ngươi.
Trương Cuồng nói một câu tiếp rồi cất bước ly khai.
- Tiền mặt đi, một lượng linh thạch?
Tần Hạo Hiên đưa ra một lời đề nghị rất hay.
Bước chân của Trương Cuồng chợt dừng một chút trên không trung, quay đầu nhìn Tần Hạo Hiên ném ra một câu:
- Cút!
Sau đó hắn cất bước nhanh chóng ra khỏi nơi ở của đối phương.
Lúc Trương Cuồng rời đi, Bồ Hán Trung vừa vặn đến, hắn đã nghe lọt toàn bộ đối thoại giữa Trương Cuồng và Tần Hạo Hiên, sau đó một mực quan xét thần thái của Trương Cuồng, đợi Trương Cuồng đi xa hắn mới thở dài một tiếng, nói:
- Người này không đơn giản, dù hắn chưa có tiên duyên gì, nhưng chuyện nhảy núi khiến hắn trải qua sinh tử, tử chủng chính là tu tiên sủng nhi, chỉ có tâm cảnh trải qua ma luyện mới có thể trưởng thành, không ngờ lần đó ngược lại là chúng ta trợ giúp cho hắn một phen.
- Đúng rồi, hôm nay ngươi đi Cổ Vân đường tìm Nghiêm Đông?
Bồ Hán Trung đưa mắt nhìn Tần Hạo Hiên rồi lên tiếng hỏi, Tần Hạo Hiên ngượng ngùng cười hắc hắc một tiếng:
- Bây giờ đệ được chú ý như vậy sao? Ngay cả Bồ sư huynh cũng biết rồi.
- Khụ khục... Há chỉ là ta biết, không ít người trong giáo đều biết, một người mới ngay cả diệp cũng chưa xuất lại khiêu chiến cùng Tu Tiên giả ở Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp của Cổ Vân đường, Tin tức bạo tạc này được mọi người truyền miệng sung sướng không gì bằng.
Giọng Bồ Hán Trung oán trách Tần Hạo Hiên:
- Tại sao đệ tự ước chiến với Nghiêm Đông?
Sắc mặt của Tần Hạo Hiên chợt nghiêm túc, nói:
- Huynh là nhập đạo sư huynh của ta, nói thay ta ra mặt đạo lý chính đáng. Ta là chủ nhân của Tiểu Kim, ta ra mặt vì nó cũng là đạo lý chính đáng. Tựa như người khác khi dễ đệ, sư huynh sẽ đứng ra, người khác khi dễ Tiểu Kim, đệ cũng không thể làm Ô Quy rụt đầu, mặc cho người khác đến gánh vác.
- Ai.
Bồ Hán Trung ho khan một cơn, thở một tiếng thật dài. Hắn hiểu rằng Tần Hạo Hiên ra quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng hắn vẫn khuyên nhủ:
- Bỏ ước chiến đi, mặc dù mất chút thể diện, nhưng cũng tốt hơn là đệ một người ở Xuất Miêu cảnh đi đánh nạp mạng cho một tu sĩ Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp.
Tần Hạo Hiên chậm rãi lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra cố chấp chỉ có ở người trẻ tuổi.
Bồ Hán Trung hiểu rằng có nói nữa cũng không tốt, chi bằng trong mấy ngày này dạy hắn một ít gì đó, lúc mình và Nghiêm Đông đánh nhau, tận lực tiêu hao chiến lực của hắn nhiều thêm một chút, cũng giảm bớt áp lực cho Tần Hạo Hiên.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Từ Vũ biết tin Tần Hạo Hiên ước chiến cùng Nghiêm Đông cũng vội vã chạy đến, đi theo nàng là vẻ mặt không vui của La Kim Hoa.
La Kim Hoa không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Từ Vũ làm trễ nải thời gian tu luyện vì Tần Hạo Hiên, sáng sớm hôm nay nàng chuẩn bị giảng giải một lý luận tu tiên tương đối quan trọng hco Từ Vũ nghe, nhưng người đi đường bên ngoài lên tiếng nghị luận truyền vào trong tai Từ Vũ, vừa nghe đến chuyện Tần Hạo Hiên là Từ Vũ liền bỏ tu luyện vội vàng chạy tới đây.