- Ước chiến thư, ước chiến Nghiêm Đông. . .
Tên đệ tử thay phiên gác kia cổ quái nhìn Tần Hạo Hiên một cái rồi thì thầm với đồng bạn:
- Nghiêm sư huynh thật xui xẻo. Ngày hôm qua bị phế vật Tự Nhiên đường ước chiến, ngày hôm nay thậm chí còn gặp tân đệ tử mới nhập môn mấy tháng, lông còn chưa đủ dài cũng tới khiêu khích, tám thành sẽ bị những sư huynh đệ khác ngầm giễu cợt a.
- Lý do ước chiến?
- Báo thù.
Một tân đệ tử vừa mới nảy mầm giơ cao ước chiến thư, khiêu chiến tới Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, đã nhanh chóng hấp dẫn không ít người vây xem. Bọn họ nhìn ánh mắt của Tần Hạo Hiên tựa như nhìn một kẻ điên hết thuốc chữa, bởi vì chỉ có kẻ điên hết thuốc chữa mới có hành động ngu xuẩn tự sát như thế này, không bình thường một chút nào.
Rất nhanh, đã có người nhận ra tên tân đệ tử này chính là Tần Hạo Hiên. Hiện tại tên Tần Hạo Hiên này cũng có chút danh tiếng tại giáo, mà người đó trùng hợp cũng biết Tần Hạo Hiên đã bái nhập Tự Nhiên đường, hắn lạnh cười nói ra:
- Chẳng lẽ là sư phụ Tuyền Cơ Tử sắp hết thọ nguyên, từng người trong bọn họ cấp hỏa công tâm, đầu óc cháy hỏng đều không bình thường rồi sao?
- Ta xem có khả năng.
Người bên cạnh gật đầu.
Đúng lúc này bị ước chiến lần nữa, Nghiêm Đông đi ra với sắc mặt rất khó coi.
- Người nào ước chiến với ta?
Nghiêm Đông đi ra, thấy ngoại trừ Tần Hạo Hiên ra thì không có người nào khác, ngữ khí khinh miệt chỉ vào hắn nói:
- Ngươi ước chiến với ta ư?
- Vâng.
- Ngươi xác định muốn ước chiến với ta? Ngươi không điên không ngốc chứ?
Nhìn thấy Nghiêm Đông thiếu chút nữa độc chết Tiểu Kim, cùng với sự khinh miệt và khinh bỉ toát ra từ trong ánh mắt của hắn, Tần Hạo Hiên tức giận hừng hực, giơ cao ước chiến thư, không chút khách khí trách mắng:
- Mắt chó ngươi không biết chữ hả? Ta, Tần Hạo Hiên, ước chiến cùng Nghiêm Đông ngươi. Ngươi dám nhận sao?
- Ta mà không dám nhận sao?
Ngày hôm qua bị người Tự Nhiên đường ước chiến, ngày hôm nay bị một tân đệ tử ước chiến, Nghiêm Đông cảm giác ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình cũng thay đổi. Nếu bị cường giả ước chiến thì đó là việc rất hãnh diện, nhưng liên tiếp bị hai vị tay mơ thua xa mình ước chiến, có vẻ như mình giống như trái hồng mềm vậy, ai cũng dám đến nhéo một cái, quả thực là mất mặt chí cực.
Nếu như ngữ khí không ương ngạnh thì mặt mũi này để ở chỗ nào a?!
Nghiêm Đông vươn tay định nhận lấy tấm ước chiến thư, sau đó bóp nó vỡ vụn rồi nói cho Tần Hạo Hiên biết chín ngày nữa tại đấu pháp tiểu hội, bọn ngươi chết đi, lúc ấy sẽ bù đắp một chút mặt mũi cho hắn.
Nhưng khiến cho Nghiêm Đông tức giận đến hộc máu chính là khi Tần Hạo Hiên thấy hắn vươn tay, lại cố ý ném tấm chiến thư trong tay xuống đất, ngữ khí khinh miệt mà mạnh mẽ:
- Chín ngày sau tại đấu pháp tiểu hội, lão tử chờ ngươi.
Sự việc Tần Hạo Hiên ước chiến Nghiêm Đông không những cuốn lên phong ba không nhỏ ở Cổ Vân đường, hắn vừa trở về Linh Điền cốc không lâu, tin tức này cũng truyền tới ngay sau đó, lập tức Linh Điền cốc sôi trào.
- Tần Hạo Hiên bị điên rồi à? Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp mà là người còn chưa mọc đủ lông như hắn có thể khiêu chiến sao?
- Theo sư huynh Cổ Vân đường bên kia nói, hiện tại đường chủ Tự Nhiên đường Tuyền Cơ Tử thọ nguyên không nhiều lắm, nếu như Tuyền Cơ Tử tọa hóa, rất có thể Tự Nhiên đường cũng giải tán, những người Tự Nhiên đường đại khái mỗi người đều cấp hỏa công tâm cháy hỏng đầu óc, nếu không sao lại xảy ra chuyện ngu xuẩn như thế.
- Có đạo lý.
Từ Tiểu Kim không hiểu sau khi được chữa trị, Lý Tĩnh càng chú ý tới Tần Hạo Hiên nhiều hơn nữa, tin tức lần này Tần Hạo Hiên ước chiến với Nghiêm Đông Cổ Vân đường đã được tuyến báo đến Lý Tĩnh ngay lập tức.
Tiểu đệ tới báo tin trông vẻ mặt có chút hả hê, dường như đó là một chuyện rất vui:
- Lý sư huynh, lần này Tần Hạo Hiên điên rồi, không ngờ hắn lại chạy tới Cổ Vân đường ước chiến cùng Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp Nghiêm Đông sư huynh, chín ngày nữa là đấu pháp tiểu hội, có thể Tần Hạo Hiên còn chưa ra diệp. Lần này hắn chết chắc rồi.
Lý Tĩnh biết được tin tức, trên mặt lại không có một chút thần sắc cao hứng, hắn mân mê chén trà trên tay, lẩm bẩm:
- Tần Hạo Hiên chưa bao giờ làm việc lỗ mãng, hai tháng trước hắn đã đánh cho Tiên Miêu cảnh Thất diệp Cổ Tiểu Vân một trận, bây giờ lại khiêu chiến với Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, cũng không coi là tính toán quá bất hợp lí.
Lúc Tần Hạo Hiên bế quan tại Cửu Âm, Lý Tĩnh đã từng phái 5,6 ba Tiên Miêu cảnh Lục diệp đi đến ám sát, nhưng đều thất bại tan tác quay trở về. Sau khi trở về từng người một nếu không đứt tay cũng đứt chân, nhắc tới ba chữ Tần Hạo Hiên này, ai nấy đều biến sắc.
Hai tháng trước lực chiến đấu của hắn vẫn còn trình độ Tiên Miêu cảnh Lục diệp, nhưng bây giờ dám khiêu chiến Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, rốt cuộc lòng tự tin của hắn là cái gì? Chẳng lẽ trên người hắn có pháp bảo đối phó với cao thủ Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp?
Trong khi Lý Tĩnh đau đầu suy nghĩ, Trương Dương cũng biết tin tức, chẳng qua là Trương Dương còn xa mới có tâm cơ thâm trầm như Lý Tĩnh. Từ đáy lòng hắn cho rằng Tần Hạo Hiên chết chắc rồi, cho dù trước kia hắn có thể đánh thắng Tu Tiên giả ở Tiên Miêu cảnh lục Thất diệp, nhưng Tu Tiên giả ở Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp không phải là dễ trêu. Nhìn khắp toàn bộ Tu Tiên giới, vẫn chưa có người nào cuồng ngạo tự đại đến độ dám ở Xuất Miêu kỳ đi khiêu chiến cùng cường giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp. Hành động đó đó và tự tìm đường chết khác nhau ở chỗ nào?
Bất quá đấu cùng Tần Hạo Hiên lâu như vậy mà Trương Dương vẫn không chiếm được thượng phong, liền lóe lên một ý niệm, Tần Hạo Hiên một mực làm cho người ngạc nhiên, lần này có thể nào lại thay đổi càn khôn, lập nên kỷ lục nghịch thiên là Xuất Miêu kỳ đánh bại Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp hay không?
Hai người Trương Dương và Lý Tĩnh vùi đầu vào hai dòng suy nghĩ khác nhau, sau khi Trương Cuồng biết được Tần Hạo Hiên hạ chiến thư với Nghiêm Đông, hắn trực tiếp đi tới phòng của Tần Hạo Hiên, đá một cái bay cánh cửa ra ngoài.
Trương Cuồng thần tình lạnh nhạt mà âm trầm, đôi mắt sắc bén như ưng dường như muốn nhìn xuyên thấu qua Tần Hạo Hiên, hắn gần từng chữ nặng nề:
- Tần Hạo Hiên, mạng của ngươi là của ta, trước khi nhập tiên đạo thủy phủ, nhất định phải giữ lại mạng nhỏ. Chờ ta tới giết ngươi.