Những đệ tử cùng là nhược chủng thầm cảm khái Tần Hạo Hiên luôn được trời thương, hắn có thể chống đối đệ tử tử chủng, còn bọn họ thì nịnh nọt những tiên chủng đặc biệt để đặt móng cho ngày sau có con đường tốt.
Nếu một đệ tử tiên chủng đặc biệt trong vòng hai mươi ngày cắm rễ, đám nhược chủng cho rằng đó là lẽ tất nhiên, nhưng Tần Hạo Hiên cắm rễ khiến họ bất mãn bực tức.
Tần Hạo Hiên cảm giác đủ loại ánh mắt nhìn về phía mình, hắn càng cảm thấy mình và mọi người ngăn cách.
Tu tiên tu tâm, đúng là hắn có kỳ ngộ nhưng về tâm, ngay từ đầu hắn đã khác với họ cũng là lý do quan trọng không thể thiếu.
Tần Hạo Hiên cắm rễ không chỉ khiến các đệ tử nhược chủng ghen ghét, Sở trưởng lão cũng giật nảy mình, vắt óc suy nghĩ chuyện này là sao? Không lẽ nhược chủng bây giờ chỉ dựa vào khắc khổ cần mẫn là có thể lấy chăm chỉ bù đắp khuyết điểm sao? Sở trưởng lão làm tiên sư nhập môn mấy chục năm lần đầu đụng tới đệ tử quái thai nhất nhưng cũng làm lão giật mình nhất.
Tần Hạo Hiên đi học hoặc ngủ gà ngủ gật hoặc đả tọa, đạo tâm kiên cố nhưng quá cố chấp, chuốc thù hằn khắp nơi dẫn đến mới nhập môn đã bị cấm túc nhốt bảy ngày. Nhưng hắn với thân thể phàm phu tục tử đánh bị thương tu tiên giả Tiên Miêu cảnh tam diệp, ngũ diệp.
Sở trưởng lão phỏng đoán nửa ngày vẫn không nghĩ ra Tần Hạo Hiên gặp kỳ ngộ thế nào:
- Trên người Tần Hạo Hiên rốt cuộc có kỳ ngộ như thế nào?
Sở trưởng lão định bụng chờ đêm khuya sẽ đi chỗ Tần Hạo Hiên tra xét, nếu đúng là có kỳ ngộ lớn phải báo lên chưởng giáo, để chưởng giáo quyết định rút lại kỳ ngộ đưa cho tử chủng khác hay để kỳ ngộ tiếp tục thuộc về Tần Hạo Hiên.
Các sự tích của Tần Hạo Hiên nói ra không ai tin nhưng hắn thật sự tồn tại.
Tin một đệ tử nhược chủng hai mươi ngày cắm rễ đồn ồn ào trong Thái Sơ Giáo, thậm chí truyền vào tai cao tầng tông môn. Đường chủ bốn đường đều chấn động. Có mấy tin vỉa hè bảo Tần Hạo Hiên khắc khổ cần mẫn nên mới hai mươi ngày đã cắm rễ, có bảo là Tần Hạo Hiên luyện yêu pháp quỷ thuật gì đó, đủ mọi cách nói.
Tiềm Long Quan.
Hoàng Long Chân Nhân đang phun ra nuốt vào linh khí, nhiều linh khí tụ tập trên đỉnh đầu ngưng tụ thành những dải lụa phập phềnh giữa không trung như thực chất. Mỗi lần Hoàng Long Chân Nhân hít thở là linh lực đậm đặc ngưng tụ thành tơ lụa bị hấp thu.
Một con hạc giấy nhỏ bay vào từ cửa sổ.
Khi Hoàng Long Chân Nhân bế quan, tai mắt sẽ báo cáo việc lớn trong tông môn qua hạc giấy nhỏ.
Cảm ứng hạc giấy bay vào Hoàng Long Chân Nhân vội thu công, gỡ ra hạc giấy đáp xuống cạnh mình. Đọc nội dung xong dù làm chưởng giáo Thái Sơ Giáo nhưng Hoàng Long Chân Nhân không kiềm được lộ biểu tình nghiêm túc đăm chiêu.
Hoàng Long Chân Nhân thì thào:
- Một nhược chủng hai mươi ngày cắm rễ?
Hoàng Long Chân Nhân làm chưởng giáo mấy trăm năm, thông hiểu lịch sử mấy ngàn năm dài của Thái Sơ Giáo. Nhưng Hoàng Long Chân Nhân vắt hết óc cũng không nghĩ ra có nhược chủng nào mình biết cắm rễ trong vòng hai mươi ngày. Hoàng Long Chân Nhân là hôi chủng, ngày xưa mất hai mươi ngày mới cắm rễ, hôi chủng khác thì cần hai mươi mốt, hai mươi hai ngày.
Hoàng Long Chân Nhân đọc xong nội dung trong hạc giấy nhỏ thì vò nhàu rã thành mảnh vụn bay theo gió.
Biểu tình Hoàng Long Chân Nhân quái dị lẩm bẩm:
- Tần Hạo Hiên, lại là Tần Hạo này? Đáng tiếc ngươi bất hòa với Trương Cuồng, có chút qua lại cùng Lý Tĩnh nếu không thì có thể bồi dưỡng một phen. Chắc trên người hắn có kỳ ngộ.
Hoàng Long Chân Nhân đắn đo thiệt hơn, trong lòng có suy tính riêng, không suy nghĩ sâu xa hơn nữa. Một đệ tử nhược chủng hai mươi ngày cắm rễ nghe rợn người, nhưng trong Tu Tiên Giới có nhiều chuyện kỳ diệu, nếu có kỳ ngộ thì Tần Hạo Hiên không phải không thể nào đi đến nấc thang như vậy. Nhưng hắn có kỳ ngộ gì?
Nếu Tần Hạo Hiên có kỳ ngộ thì nên xử trí ra sao? Cướp lấy kỳ ngộ tặng cho tử chủng?
Hoàng Long Chân Nhân cảm thấy mình rất buồn cười, nếu Tần Hạo Hiên thật sự có kỳ ngộ thì đó là vận may của hắn, sao phải cướp lấy? Có người như Tần Hạo Hiên cũng tốt, có thể ở tầng thấp tôi luyện tâm tính đám tử chủng. Nếu cướp đi kỳ ngộ có lẽ không quá to lớn tặng cho tử chủng khác ngược lại khiến tâm tính của tử chủng đi chệch đường.
Hoàng Long Chân Nhân càng nghĩ càng cảm thấy nên làm như vậy. So với những tử chủng bảy, tám ngày cắm rễ, Trương Dương hôi chủng tám ngày cắm rễ thì việc nghe rợn người này trở nên nhỏ bé không đáng kể. Nếu trách chỉ trách Tần Hạo Hiên xui xẻo đến Thái Sơ Giáo vào thời kỳ liên tục ra ba tử chủng, hôi chủng trở nên không đáng tiền. Nếu không thì với biểu hiện của Tần Hạo Hiên chắc chắn sẽ được chú trọng bồi dưỡng, còn bây giờ ba đệ tử tử chủng bồi dưỡng không kịp xuể, làm gì có thời gian quan tâm một nhược chủng không quan trọng gì?
Cổ Vân Tử luôn bày tai mắt trong Linh Điền Cốc đã trước tiên biết tin Tần Hạo Hiên cắm rễ, vừa mừng vừa rất ngạc nhiên. Cổ Vân Tử nghe các loại tin đồn về Tần Hạo Hiên ngày càng kỳ diệu, gã sợ bị lộ chuyện mình đút cho hắn ăn Hủ Thực Đan. Tội lớn tàn hại đệ tử tông môn, lén giấu tà công tà giáo dù là một trong bốn đường chủ như gã cũng không gánh nổi.
Vì vậy Cổ Vân Tử tự mình đến Linh Điền Cốc nói với đám trưởng lão Sở trưởng lão:
- Tần Hạo Hiên là đệ tử ta âm thầm dạy dỗ, nhờ mấy vị bình thường chăm sóc nhiều hơn.
Làm đường chủ Cổ Vân Đường một trong bốn đại đường, tuyệt đối là cao tầng trong tông môn vậy mà tự mình chạy đến đánh tiếng thanh minh cho Tần Hạo Hiên, đám người Sở trưởng lão ánh mắt khác lạ nhìn Tần Hạo Hiên. Có Cổ Vân Tử âm thầm dạy dỗ, hết sức tài bồi thì một nhược chủng trong hai mươi ngày cắm rễ tuy cũng tính là kỳ tích nhưng ít ra giải thích hợp lý. Nhưng trong Thái Sơ Giáo có vô số người tư chất tốt hơn Tần Hạo Hiên nhiều, tại sao Cổ Vân Tử cố tình nhìn trúng hắn?
Sở trưởng lão nhanh chóng biết Cổ Vân Tử đến truyền lời, lão vứt ngay ý định đi tra xét Tần Hạo Hiên.