- Hạo Hiên ca ca, người chết không thể sống lại. Nếu Bồ sư huynh biết được ca ca tự trách như vậy, dưới cửu tuyền sư huynh sẽ không an lòng.
Hai người cứ cầm tay nhau, bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc im lặng, bốn phía tràn ngập bầu không khí bi thương.
Từ Vũ lưu lại phòng Tần Hạo Hiên rất lâu, không kịp thời quay trở về tu luyện khiến cho La Kim Hoa có chút bực bội.
Nàng bực dọc đi tới căn phòng của Tần Hạo Hiên, chuẩn bị lựa lời ăn nói cùng Bồ Hán Trung - nhập đạo sư huynh của Tần Hạo Hiên, chuẩn bị đến cửa ải cuối cùng của nhập tiên đạo là vào thủy phủ rồi, phải nắm chắc thời gian tu luyện mới được.
La Kim Hoa gõ cửa phòng Tần Hạo Hiên, thấy mặt mũi hai người bọn họ đầy nước mắt không khỏi ngẩn người.
Dù sao La Kim Hoa cũng là Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, nàng rất nhanh cảm giác được trong phòng Bồ Hán Trung đã không có dấu hiệu sinh mệnh, trong nháy mắt đã minh bạch ra điều gì, tâm tư cũng trầm xuống ngay lập tức.
Bởi vì quan hệ của Từ Vũ, nàng và Bồ Hán Trung vốn không có qua lại nhưng rồi cũng bắt đầu tương đối quen thuộc nhau. Sau khi nàng biết Bồ Hán Trung thì ấn tượng đối với Tự Nhiên đường đã thay đổi không ít. Nhất là khi hắn ước chiến với Nghiêm Đông là vì ra mặt thay cho Tần Hạo Hiên, hành động này càng làm cho La Kim Hoa kính nể không thôi.
Không giống như Tần Hạo Hiên, La Kim Hoa sớm đã quan sát và nhận ra Bồ Hán Trung đã không còn bao lâu nữa. Tuy nhiên nàng cho rằng hắn có thể kiên trì bản thân mình chờ khi nào nhập đạo sư đệ xông vào thủy phủ mới có thể tiết khẩu khí này, nhưng không ngờ ngày ấy lại tới nhanh như vậy.
- Tu Tiên giả giành mạng sống với trời, thiên đạo vô tình, sinh tử vô thường, tu tiên chỉ có không ngừng trèo lên tầng thứ cao hơn mới có thể đào thoát khỏi nỗi khổ sinh tử luân hồi. Tần sư đệ, Từ sư muội, không nên quá đau buồn.
La Kim Hoa thở dài một tiếng, làm đệ tử, cũng không phải lần đầu tiên gặp được tình huống tiên lộ đoạn tuyệt, nhưng mà lần này lại khiến cho tâm nàng sớm đã lạnh như băng giờ phút này có chút lỏng ra.
Lúc này, Từ Vũ chợt nhớ tới một câu nói “Người chết là việc lớn, hãy nhập thổ cho an”, nàng hỏi thăm La Kim Hoa:
- Sư tỷ, Bồ sư huynh đã về cõi tiên, lo liệu hậu sự như thế nào?
La Kim Hoa nói:
- Đương nhiên là táng nhập vào trong Anh Linh sơn, nơi đó là nơi mai táng tiền bối không thể đột phá cảnh giới thu được thọ nguyên. Trước mắt chỉ có ba ngày liền nhập vào thủy phủ rồi, trước hết chúng ta đưa Bồ sư huynh nhập thổ vi an, sau đó chờ sau khi nhập tiên đạo hoàn tất lại bổ sung nghi thức nhập thổ cho Bồ sư huynh đi.
Tần Hạo Hiên nhìn La Kim Hoa một cái với nhiều thâm ý. Từ trong ánh mắt tràn đầy đắn đo của La Kim Hoa, hắn suy nghĩ rất nhanh liền minh bạch nguyên nhân La Kim Hoa đề nghị sau khi nhập tiên đạo lại bổ sung tang lễ cho Bồ sư huynh. Nếu vì quan hệ của mình, vì cử hành nghi thức nhập thổ cho Bồ sư huynh, khẳng định Từ Vũ sẽ bỏ tu luyện để tham gia vào sự việc này. Hiện tại là ba ngày cuối cùng nhập tiên đạo, thời khắc mấu chốt này dĩ nhiên nàng không hy vọng Từ Vũ có bất kỳ trễ nải nào.
- Không cần bổ sung a.
Tần Hạo Hiên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Bồ sư huynh cũng không phải là một người thích náo nhiệt, ta sẽ bẩm báo đường chủ về chuyện của sư huynh. Không cần sư tỷ phí tâm rồi. . .
La Kim Hoa có chút bất ngờ, bất ngờ về sự trưởng thành của Tần Hạo Hiên, đồng thời còn có vài phần mừng thầm. Nếu cử hành nghi thức nhập thổ, ngay cả không mời Từ Vũ thì sư muội này cũng sẽ tới tham gia. Làm trễ nải việc của Tần Hạo Hiên dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng Từ Vũ là tử chủng, không thể bị dở dang. . .
- Hạo Hiên ca ca, Bồ sư huynh lúc còn sống vô cùng hiền hòa với muội, đối với ca ca cũng rất tốt. Muội rất tôn kính sư huynh, lúc sư huynh nhập thổ nhất định muội phải tiễn sư huynh một đoạn.
Từ Vũ nói một câu khiến cho đầu của La Kim Hoa đau như muốn đông lại. Vị sư muội tử chủng này cho rằng còn nhiều thời gian lắm hay sao? Con đường tu tiên không thể bị lãng phí a. Ngay cả tử chủng cũng phải hiểu rằng thời gian quý trọng như vậy.
Tần Hạo Hiên nhìn Từ Vũ rồi nói:
- Bồ sư huynh là sư huynh của ta, không liên quan gì đến muội. Ba ngày sau là nhập thủy phủ rồi, muội tranh thủ thời gian đi tu luyện đi, không được trễ nãi.
La Kim Hoa đột nhiên cảm giác Tần Hạo Hiên thoạt nhìn rất thuận mắt nha.
Từ Vũ nhìn La Kim Hoa, lại nhìn Tần Hạo Hiên giây lát, cắn cắn môi rồi kiên định lắc lắc đầu nói:
- Không.
Tần Hạo Hiên biết rằng nhìn qua tuy thấy Từ Vũ nhu nhược, nhưng tính khí lại hết sức quật cường, một khi nàng nhận định sự tình thì sẽ không dễ dàng biến đổi, cũng không lãng phí nước bọt nhiều hơn nữa.
- Bồ sư huynh tọa hóa, sư phụ lão nhân gia còn không biết, bây giờ ta đi Tự Nhiên đường một chuyến để báo tin dữ cho bọn họ biết.
Tần Hạo Hiên đang chuẩn bị ra cửa, đúng lúc này cửa phòng chợt đẩy ra, Tuyền Cơ Tử toàn thân đạo bào màu xám, dẫn theo vài tên đệ tử của Tự Nhiên đường đi đến.
Nhìn nếp nhăn trên mặt Tuyền Cơ Tử cùng với trạng thái tinh thần của lão, có thể nhận ra lão đã già hơn rất nhiều so với hai tháng trước.
Trên mặt Tuyền Cơ Tử mang đầy vẻ đau thương, dường như các nếp nhăn cũng rõ ràng hơn, lão nhìn thấy môi của Tần Hạo Hiên giật giật, biết rằng hắn muốn nói cho lão biết tin về cái chết của Bồ Hán Trung.
Tuyền Cơ Tử thở dài một tiếng, nhìn bóng lưng Bồ Hán Trung tọa hóa trong ánh mắt tràn đầy đau thương, lão nói:
- Hán Trung sắp hết thọ nguyên, mấy ngày nay vi sư sớm đã nhận ra, chỉ là hắn nói không muốn ảnh hưởng đến tâm cảnh của ngươi, rất nhanh sau đó liền nhập thủy phủ, hắn cần tận một phần lực cuối cùng của chính mình. . .
Bấy giờ Tần Hạo Hiên mới biết, thì ra Tuyền Cơ Tử đã sớm biết Bồ Hán Trung sắp hết thọ nguyên, mà Bồ Hán Trung cũng biết mình sắp chết, lại không chịu nói tin này với mình, e làm trễ nải tu luyện của mình. Tần Hạo Hiên thật vất vả lắm mới ngăn những dòng nước mắt lại rơi lã chã.
- Hán Trung nói ta báo cho ngươi biết, trước hết an táng nhập thổ cho hắn, đợi sau khi ngươi đi ra khỏi thủy phủ lại cử hành nghi thức nhập thổ cho hắn. Vi sư cũng giới thiệu nhập đạo sư huynh mới cho ngươi, ba ngày nay ngươi nghiêm túc tu luyện, đừng chậm trễ chuyện nhập tiên đạo.
Tuyền Cơ Tử nhìn thần tình bi thiết của Tần Hạo Hiên mà không nhịn được những giọt lệ già nua, đã nhiều năm chung sống và làm việc cùng Bồ Hán Trung, tình thầy trò như cha con. Bây giờ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mặc dù Tuyền Cơ Tử đã nhìn phá được sinh tử, nhưng vẫn không ném đi được phần duyên phận thầy trò như tình cha con này.