- Sư phụ, đó là sư huynh của con...
Tần Hạo Hiên chỉ lắc đầu giọng mang bi thương:
- Những chuyện khác đều nghe theo ngài, duy nhất chuyện này rất khó vâng theo. Nhập đạo sư huynh của đệ tử chỉ có Bồ sư huynh, mặc dù về cõi tiên, người khác cũng không thể thay thế vị trí ấy.
- Hoang đường.
Tuyền Cơ Tử đột nhiên sa sầm mặt xuống, vẻ bi thương không bởi vì mặt của lão bắt đầu trở nên nghiêm túc mà rút đi, chỉ có trên vẻ mặt bi thương tăng thêm không ít phần nghiêm túc:
- Người chết đèn tắt, chỉ lưu lại một tấm da vô dụng. Nghi thức nhập thổ bất quá là làm cho người sống xem. Ngươi cảm thấy Hán Trung quan tâm chuyện đó sao? Về phần tìm nhập đạo sư huynh mới cho ngươi cũng là ý của Hán Trung. Ngươi đừng vội vàng phụ tấm lòng dụng tâm lương khổ của hắn, bằng không dưới cửu tuyền hắn cũng không thể an lòng.
Tuyền Cơ Tử đưa Bồ Hán Trung ra nhằm thuyết phục, trong nháy mắt làm cho Tần Hạo Hiên trầm mặc xuống. Nhìn vào ánh mắt của hắn có thể nhận thấy hắn đều hiểu những đạo lý này, nhưng muốn cho hắn hoàn toàn tiếp nhận... thật có chút làm khó cho một hài tử vẫn chưa tới hai mươi tuổi này rồi.
Tuyền Cơ Tử lại dài hít một hơi, nhìn Tần Hạo Hiên bằng ánh mắt càng thêm hài lòng hơn nữa, lão nói:
- Hán Trung quả nhiên không nhìn lầm ngươi, hắn đã đoán rằng ngươi có thể như vậy.
Hắn lấy một phong thư từ trong ngực, đưa cho Tần Hạo Hiên và nói:
- Đây là thư Hán Trung để lại cho ngươi, ngươi xem một chút đi.
Tần Hạo Hiên trịnh trọng nhận lấy phong thư, hai tay run run mở ra, đập vào mắt quả nhiên là chữ viết của Bồ Hán Trung.
Nhìn màu sắc của chữ viết thì biết phong thư này được viết không phải từ ngày hôm qua, mà đã viết từ nhiều ngày nay.
“Tiểu Hiên a! Khi đệ nhìn thấy phong thư này thì sư huynh đã không còn trên nhân thế.
Từ lúc sư huynh bước chân vào tiên đạo tới nay vẫn chưa trở về gia hương, xem ra cháu nội của sư huynh cũng đã bằng tuổi đệ rồi. Hãy đồng ý cho sư huynh vờ làm trưởng bối của đệ một lần, gọi đệ một tiếng tiểu Hiên đi...
Giờ khắc cầm bút lên này, trong đầu ta hiện lên cảnh tượng chúng ta quen biết nhau, ở Cửu Âm băng quật đúng không a? Sư huynh nhớ là đệ mới vừa vặn cắm rễ đó mà, xem như miễn cưỡng tiến nhập vào ngưỡng cửa tu tiên, chống cự lại âm hàn của Cửu Âm băng quật, đánh bại người đi tới tìm đệ gây phiền toái.
Bây giờ nghĩ lại, thời điểm đó đệ đã tràn đầy hào khí, sư huynh cả đời này có thể sẽ không có hào khí giống như đệ, sư huynh rất là hâm mộ.
Chúng ta thực sự quen nhau vẫn là ba tháng Nhập tiên đạo này, có thể trở thành nhập đạo sư huynh của đệ là vận khí của ta. Có thể ông trời cũng biết ta sắp đi hết quảng đời này rồi, biết được ta có quá nhiều điều không cam lòng, vì thế mới đưa đệ đến bên cạnh ta, khiến cho ta nhận đệ rồi mới có thể cam tâm ly khai đi. Sư huynh thấy được sự chăm chỉ khắc khổ, cung khiêm lễ độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh ung dung, không quan tâm hơn thua, là đạo tâm mà ngay cả tiên chủng có sắc cũng không có. Sư huynh thật sự rất vui mừng khi gặp được một hài tử như đệ vậy.
Tiểu Hiên a, tính cách của đệ đôi khi quá mức kiên cường, sau này sư huynh không còn ở bên cạnh đệ, không thể lúc nào cũng nhắc nhở đệ phải biết khắc chế tâm tính, nhất định đệ phải nhớ kỹ bốn chữ “Cứng quá dễ gãy” này.
Còn nữa a, lúc đệ tu luyện quá đầu nhập, thường xuyên không biết ngày đêm, sư huynh cũng không khuyên nổi đệ. Tu tiên chứng đạo không phải một ngày là có thể tu thành được, phải khắc khổ như thế, nhưng cũng phải chú ý nhiều tới cảm ngộ tiên đạo. Ha ha... có phải là sư huynh rất càm ràm hay không? Người già rất hay dài dòng, khi biết thời điểm mình sắp chết thì càng càm ràm nhiều hơn nữa? Xem ra mấy ngày nay đệ cũng cảm nhận được sư huynh hay nói nhiều rồi?
Đệ hãy kiên nhẫn đọc thư đi, đây là lần cuối cùng sư huynh dài dòng với đệ, sau này muốn càm ràm cũng không có cơ hội rồi... Ai... Ta muốn nhìn thấy đệ trưởng thành biết bao, nhìn đệ nổi danh lập vạn tại Tu Tiên giới, nhìn đệ leo lên tiên đạo vô thượng a. Hài tử a, nếu ngày nào đó đệ thực sự thành tiên, nhớ đến ngồi cạnh mộ phần của sư huynh, nói chuyện cùng sư huynh một chút. Nói chuyện đệ thành tiên...
Thôi được rồi! Không nói những lời sầu não nữa, nghe sư huynh tiếp tục càm ràm đôi câu.
Từ Vũ là hài tử tốt, trời sanh tử chủng, tính thiện lương trời sanh, tình như huynh muội với đệ. Đệ có được một người bạn tốt như vậy, sư huynh ở dưới cửu tuyền cũng mừng cho đệ. Nhưng đệ cần phải nhớ lấy, Trương Cuồng cũng là tử chủng hận đệ đến tận xương, còn có được tiên duyên kỳ ngộ, hơn nữa trắng trợn tuyên bố muốn mạng của đệ, đệ nhất định phải phòng bị cẩn thận, nhớ lấy ‘giữ lại núi xanh không lo hết củi đốt”. Tu Tiên giả báo thù trăm năm không muộn.
Còn có Lý Tĩnh, người này tâm tư âm trầm thành phủ rất sâu, lại là vô thượng tử chủng, vừa là địch mà cũng là bạn với đệ, thái độ mập mờ không rõ. Người như thế không thể đắc tội, nhưng không thể không đề phòng.
Trương Dương có bản lãnh không bằng Trương Cuồng và Lý Tĩnh, nhưng hắn cũng đối địch đệ khắp nơi, hận không thể dồn đệ vào tử địa, đệ cũng phải cẩn thận đối phó với kẻ tiểu nhân.
Tu Tiên giới lừa mình gạt người, vì địa vị, vì thể diện, vì tài nguyên tu tiên mà tranh nhau ngươi chết ta sống, có khi đồng môn cũng xuất hiện tương tàn. Sư huynh không có phúc, không thể tiếp tục nâng đỡ cho đệ đi tiếp rồi, thật hy vọng trời cao cho ta thêm chút ít thời gian nữa. Trước kia sư huynh rất coi thường sinh tử, từ khi quen biết đệ ta lại trở nên không muốn thấy sinh tử. Ha ha... Sư huynh thật sự nghĩ tới muốn bồi bạn cùng đệ mấy năm... Nhìn đệ trưởng thành hơn một chút, lại trưởng thành hơn một chút...
Đúng rồi, còn có chút chuyện liên quan tới ta, sự việc của Tự Nhiên đường, cũng là chuyên nên nói với đệ rồi.
Một biến cố hơn mười năm trước, sư huynh bị trọng thương, lúc đó cho rằng hẳn phải chết, sau đó sư phụ và các sư huynh đệ lấy ra rất nhiều linh dược quý báu, mới đưa ta trở về từ quỷ môn quan.
Sau khi gặp đệ, đệ năm lần bảy lượt cho ta Hành Khí tán. Sư huynh đều nhớ đó mà, nhưng đệ càng tốt với ta, ta càng không dám nói cho đệ biết thực tình. Đệ quá mức chí tình chí nghĩa rồi, nhất định sẽ vì sư huynh tổn thương mà đi tìm linh dược, làm ảnh hưởng đến tu vi của chính mình. Lấy tư cách là nhập đạo sư huynh của đệ, lấy tư cách là trưởng bối của đệ, ta không thể nhìn ngươi lãng phí thời gian vào một người phải chết như ta.