- Lão đại, ta làm theo lời dặn, không nghe Từ Vũ, Lý Tĩnh, Tần Hạo Hiên nói gì nhưng khi Lý Tĩnh ra khỏi phòng Từ Vũ, xem sắc mặt của hắn chắc đã có hiệp nghị gì với Tần Hạo Hiên, Từ Vũ.
Giọng nói này là của người tự xưng trận doanh Lý Tĩnh muốn đầu vào Từ Vũ.
Trương Cuồng cúi đầu suy tư khẽ ừ, phất tay ra hiệu gã đi ra, cười lạnh lẩm bẩm:
- Lý Tĩnh ơi là Lý Tĩnh, rốt cuộc ngươi vẫn không nhịn được.
Từ khi tin Tần Hạo Hiên cắm rễ đồn ra ngoài, có người nhiều chuyện chụp mũ nhược chủng mạnh nhất lên đầu hắn, mấy ngày nay nhiều người nhìn ra thực lực của tam giác sắt xin đầu vào, tuy đều bị từ chối nhưng vẫn làm Trương Cuồng bùng cháy lửa giận, Lý Tĩnh lo gần chết.
Khi Lý Tĩnh vào cửa phòng Từ Vũ, Trương Cuồng đã đặt nhiều tai mắt ở bên kia nhận được tin tức ngay. Vì phá hoại quan hệ của họ, óc Trương Cuồng lóe tia sáng phái người giả làm người trận doanh Lý Tĩnh tuyên bố muốn đầu vào Từ Vũ.
Trương Cuồng rất vừa lòng hành động của mình, nhe răng cười thì thào:
- Tần Hạo Hiên ơi là Tần Hạo Hiên, đừng tưởng ngươi thân với Lý Tĩnh là ta không đối phó ngươi được.
Khi Trương Cuồng nhìn chữ nhẫn trên đầu giường thì tinh thần rung lên, thầm nhủ tiếng lỗi, lại để thù hận khống chế tinh thần.
Từ đêm Trương Cuồng trở về từ Tiềm Long Quan, được chưởng giáo Hoàng Long Chân Nhân chỉ điểm thì gã khắc chữ nhẫn vào đầu giường, nhắc nhở mình phải nhẫn, thù hận với Tần Hạo Hiên hay tương lai giành địa vị chưởng giáo với Lý Tĩnh thì lỗ mãng không làm được việc lớn.
Ngón tay vuốt chữ nhẫn, Trương Cuồng thầm thề:
- Tần Hạo Hiên còn cắm rễ được, ta phải tranh thủ tu luyện nảy mầm trước mọi người!
Trương Cuồng tràn đầy thù hận rụt tay lại, cầm quyền sách đặt ở đầu giường đọc.
Trương Cuồng có thể nghĩ thông đạo lý thì Lý Tĩnh cũng nhanh chóng thông não, gã về phòng mình ngẫm lại Tần Hạo Hiên hai mươi ngày cắm rễ, trong lòng dâng lên bất an. Trương Cuồng và Từ Vũ có cắm rễ cũng không khiến Lý Tĩnh bất an như vậy.
Lý Tĩnh ngồi xếp bằng trên giường, đang định bình tâm tĩnh khí đả tọa nhập định chợt nảy ra ý nghĩ kỳ lạ:
- Phải tranh thủ tu luyện, nếu lại bị Trương Cuồng giành nảy mầm trước hết thì không biết đút mặt đi đâu. Lỡ Tần Hạo Hiên nảy mầm trước mọi người thì sẽ ra sao?
Suy nghĩ thoáng qua rồi Lý Tĩnh cười tự giễu, sao gã có thể nghĩ như vậy, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.
Hai ngày sau, hai đệ tử tử chủng lấy lại sức mạnh khắc khổ học tập lúc trước, bớt vẻ mặt tranh cường đấu dữ. Sở trưởng lão lo lắng mấy ngày qua buông xuống tảng đá lớn, nếu hai người họ chỉ lo đấu đá nhau bỏ qua học tập, tu luyện quan trọng nhất thì là lẫn lộn đầu đuôi. May mắn tư chất, ngộ tính của Lý Tĩnh, Trương Cuồng không tệ, đã hiểu ra đạo lý thì không cần lo.
Mãi đến giờ phút này trong lòng Sở trưởng lão bắt đầu thích Tần Hạo Hiên, xuất hiện nhược chủng như vậy khích lệ đám tử chủng lo tập trung tu luyện phấn đấu là chuyện tốt!
Không có Trương Cuồng, Lý Tĩnh âm thầm hoa tay múa chân, hai ngày nay cuộc sống của Tần Hạo Hiên yên tĩnh nhiều. Mỗi ngày lên lớp ở học đường xong hắn cùng Từ Vũ, Mộ Dung Siêu tưới nước hoa màu trong ruộng. Mầm bắp ngô mỗi ngày cao lên, có ba người hết lòng chăm sóc, đất linh tuyền làm mầm bắp ngô trong ruộng của họ cao hơn người khác một phần ba, nước đựng trong thùng thiết cũng sắp chứa đầy, Tần Hạo Hiên cảm thấy sắp tới lúc sinh sự để đi Cấm Bế Sơn.
Cái gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Trương Cuồng và Lý Tĩnh cạnh tranh lẫn nhau giờ không hẹn mà cùng tạm dừng, lo nghiêm túc học tập. Trong mắt Trương Dương thì cảm thấy họ sợ bị Tần Hạo Hiên đuổi kịp tu vi, trong một chốc không thể làm gì được hắn nên mới làm yên tĩnh.
Trương Dương khinh thường nhìn Trương Cuồng, Lý Tĩnh nghiêm túc học tập:
- Ha, tử chủng mà vậy. Nếu hai ngươi không có năng lực đó vậy để ta làm chuyện đả kích Tần Hạo Hiên! Vừa lúc dập tắt khí diễm kiêu ngạo của Tần Hạo Hiên, chứng minh ta mạnh hơn các ngươi, bộc lộ tài năng nổi bật!
Nghĩ liền làm, Trương Dương hiện giờ còn lâu mới đánh lại Tần Hạo Hiên nên đi tìm Cổ Tiểu Vân.
Cổ Tiểu Vân đang sai khiến tiểu đệ tưới nước bón phân cho linh địa nhất đẳng của mình, gã thì bắt linh quyết thi triển Linh Vũ Thuật một lần, sau đó dùng Quán Linh Thuật rót vào linh dược gieo trồng trong đất.
Trương Dương từ xa cười chào hỏi:
- Cổ sư huynh đang cần cù lao động sao? Có gì cần sư đệ này không?
Khóe mắt Cổ Tiểu Vân liếc qua, trợn trắng mắt hỏi:
- Ngươi có thể dùng triển Linh Vũ Thuật? Có thể Quán Linh Thuật cho linh dược bảo bối của ta không?
Trương Dương lắc đầu cười gượng:
- Tiểu đệ tu vi còn thấp, không dùng được những linh pháp này.
Cổ Tiểu Vân lại trợn trắng mắt tiếp tục thi triển Quán Linh Thuật cho linh dược:
- Vậy nói nhảm cái gì.
Trương Dương cảm thấy hôm nay Cổ Tiểu Vân lạnh nhạt với mình nhiều, nhưng gã lười đào móc nguyên nhân, vẻ mặt tiếc nuối khẽ thở dài:
- Đáng tiếc Cổ sư huynh không thể đổi đất linh tuyền của Tần Hạo Hiên, không thì Cổ sư huynh vất vả lao động như thế cộng thêm hiệu quả đất linh tuyền, trồng một mớ linh dược không lâu là có thể ngắt lấy, dược lực cũng tốt rất nhiều.
Câu này chọt trúng chỗ đau của Cổ Tiểu Vân, gã còn đang Quán Linh cho hoa màu trong ruộng chợt nhảy cẫng lên như thỏ bị đạp đuôi, hùng hổ quát:
- Sẽ có ngày lão tử làm hắn hối hận không kịp!
Trương Dương cười khẽ lắc đầu, thầm than:
- Cổ sư huynh không biết là bây giờ Tần Hạo Hiên rất kiêu ngạo huênh hoang, lần trước còn công khai tuyên bố trong học đường . . .
Bị Trương Dương đâm thọc mấy câu, mới rồi Cổ Tiểu Vân thái độ không nóng không lạnh bỗng ngắt lời hỏi:
- Hắn tuyên bố cái gì trong học đường?