Thái Sơ

Chương 246: Chương 246: Sâu trong bảo tàng ẩn bảo tàng (1)




Xích Luyện tử bắt một thủ quyết, linh khí to lớn nhanh chóng tụ tập trên người, linh lực chấn động kịch liệt, cuốn đất cát tung bay mù mịt đầy trời. Cát bụi bị cuốn lúc này ngưng tụ trước người của hắn, kịch liệt bành trướng dưới sự quán thâu của linh lực, biến thành một hòn đá rất lớn.

Linh lực hỗn loạn trong cơ thể, Diệp Nhất Minh thấy thế cũng khẩn trương bắt một thủ quyết, miệng nhanh chóng lẩm bẩm. Hắn niệm động pháp quyết, điều động linh lực, vừa nói với Tần Hạo Hiên:

- Đi mau.

Tần Hạo Hiên vẫn không nhúc nhích. Một sư huynh của hắn đã chết, không thể để cho Diệp Nhất Minh lại chết vì mình. Nếu thần thức công kích vô dụng đối với tên kia, vậy chỉ có thể vận dụng Vô Hình kiếm lần nữa mà thôi. Cũng may vừa rồi trong Huyết Tế trận mình đã nhanh chóng bổ sung đầy đủ linh lực trong cơ thể.

Tay phải hắn nắm chặt Vô Hình kiếm, thuần thục thôi thúc linh lực trong cơ thể điên cuồng tràn vào thanh Vô Hình kiếm nho nhỏ này. Vô Hình kiếm khẽ run lên, trước khi Xích Luyện tử sắp nâng hòn đá to lớn lên đập vào bọn họ thành bánh thịt thì Vô Hình kiếm bắn ra. Xích Luyện tử cảm thấy một cơn sát khí lợi hại chen chúc lao tới nhưng không tránh kịp, bị Tần Hạo Hiên bắn thủng mi tâm, ngã xuống đất mà chết.

Lần này sử dụng Vô Hình kiếm, Tần Hạo Hiên cũng giống như lần trước, Tiên miêu trong cơ thể đột nhiên tiếp cận sát làn ranh khô héo. Linh lực vốn đầy đủ trong đan điền khí hải lại không còn một giọt. Trong nháy mắt hắn trở nên uể oải suy sụp, đứng lên không nổi nữa.

Trong một căn phòng một viện lạc thông thoáng tại Cổ Vân đường, một nam nhân trung niên có hàm xương hơi lồi, mặt hình gầy yếu hơi nhọn, màu da hơi vàng đang ngồi xếp bằng trước một trận pháp. Trên người của hắn tán phát ra hàng loạt khí tức âm úc bức người, những nếp nhăn tinh mịn trên gương mặt của hắn giống như càng nhíu co lại. Lúc này, cái mặt như da cam nhăn nhó này đang tức giận hừng hực.

Ánh mắt âm trầm mà phẫn nộ của hắn rơi vào tiểu trận cắm đầy phù kỳ ở trước người. Lúc này Tiểu Trận bị hủy, phù kỳ cắm đầy đất, một tấm phù màu vàng trong trận xếp gấp lại thành một người nhỏ đang thiêu đốt hừng hực. Nếu người có kiến thức rộng rãi sẽ hiểu và chắc chắn kinh ngạc nhận ra đây là Di Hồn trận của tà đạo tu sĩ. Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là Di Hồn trận này đã bị người phá.

Người này chính là sư đệ của Cổ Vân Tử của Cổ Vân đường, Xích Luyện tử.

- Khốn kiếp! Một phế vật Tự Nhiên đường, một tân đệ tử, không ngờ lại phá Di Hồn trận của lão tử, đoạt thạch nhũ linh dịch của lão tử. Ngày sau sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro.

Khí tức tức giận trên người hắn lại tăng cao, linh lực cả người kích động, ánh mắt trợn trừng trước Di Hồn trận. Một làn khói xanh lập tức bốc lên từ trên tiểu trận, trong nháy mắt thuận lợi thiêu cháy nó không còn chút nào.

Sau khi thiêu hủy Di Hồn trận cùng với chứng cớ tà ác khác, Xích Luyện tử trông có vẻ bình tĩnh hơn đôi chút, lẩm bẩm:

- Không ngờ ẩn giấu bảo bối có khả năng giết chết Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp Vũ Nghĩa, chờ ngươi ra khỏi thủy phủ ta sẽ tìm được lý do bắt ngươi, tra ép ra bảo bối của ngươi. Còn thạch nhũ linh dịch nhất định ta phải có cho bằng được.

Vừa rồi hắn khống chế được thân thể của Vũ Nghĩa, đang muốn giết chết Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh, ngược lại đã bị Tần Hạo Hiên giết chết một cách khó hiểu. Di Hồn trận bị hủy diệt trong một tích tắc. Hắn hoàn toàn choáng váng, một tân đệ tử Tiên Miêu cảnh Nhất diệp lại có năng lực phá hủy trận pháp của mình?

Tần Hạo Hiên này chỉ có tu vi Tiên Miêu cảnh Nhất diệp, không những đã may mắn sống sót trong Huyết Tế trận, mà còn có thể giết chết Vũ Nghĩa có tu vi Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, xem ra trên người nhất định có trọng bảo.

Xích Luyện tử âm thầm tính toán, dù sao cũng tốt vì bọn họ không có chứng cớ mình đoạt hồn, ngay cả hiểu biết được chân tướng của sự tình cũng không có tác dụng gì. Chỉ cần bọn họ còn sống rời khỏi thủy phủ, trọng bảo đặt trên người hắn thật là đáng tiếc, cũng không có quá nhiều trợ giúp đối với hắn, thu lại vẫn tốt hơn. Về phần thạch nhũ linh dịch nhất định cũng phải cầm vào tay. Hiện tại thọ nguyên không nhiều, thiên nhân ngũ suy buông xuống, nhất định phải đạt được linh dịch trước khi thiên nhân ngũ suy.

Giết chết Vũ Nghĩa bị Xích Luyện tử khống chế xong, sắc trời đã lộ ra đốm sáng, thần quang mờ tối chiếu xuống thủy phủ.

Diệp Nhất Minh kích động nhìn đoàn thạch nhũ linh dịch lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lộ ra hào quang cực nóng. Hiện giờ chỉ còn sót lại hai người là hắn và Tần Hạo Hiên, chỉ cần bọn họ nghĩ ra phương pháp xử lý thích hợp để mang những linh dịch này đi ra ngoài, vậy có thể cấp cho sư phụ Tuyền Cơ Tử luyện đan kéo dài tuổi thọ rồi.

Bởi vì Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp trở lên không thể vào thủy phủ, hàng năm thủy phủ chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian rất ngắn, thạch nhũ linh dịch lại cực kỳ thưa thớt, vì thế chúng cực kỳ trân quý. Mặc dù ai cũng có thể thu được nhưng nhất định phải bán cho tông môn, chiếm thạch nhũ linh dịch làm của riêng là tương đương với trọng tội khi sư diệt tổ.

Chỉ có trưởng giáo, lão tổ tông cùng vài trưởng lão của Trường Lão viện mới có tư cách hưởng dụng thạch nhũ linh dịch này, ngay cả đường chủ tôn sư của Tứ Đại đường cũng không có tư cách này.

Tông môn còn kiểm tra đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa người kiểm tra là Cửu trưởng lão có tu vi thông thiên, muốn giấu được lão không phải là chuyện đơn giản.

Diệp Nhất Minh lấy bình ngọc từ trong ngực Vũ Nghĩa ra, thận trọng đặt số thạch nhũ linh dịch vào đấy. Sau đó hắn trở nên buồn lo, bởi vì muốn mang toàn bộ số linh dịch này ra ngoài thực sự không phải là một chuyện dễ dàng, một khi bị tra ra được bí mật mang theo hàng phi pháp, Tuyền Cơ Tử cũng không giữ được hắn.

- Nên mang số thạch nhũ linh dịch này ra ngoài thủy phủ như thế nào đây? Nếu như lấy đi một cách quang minh chánh đại, khẳng định sẽ bị môn phái đoạt lại. Nhiều linh dịch như vậy quả thật có thể đổi lấy một khoản linh thạch xa xỉ, nhưng sư tôn lại không được dùng tới rồi. Chỉ có lặng lẽ mang chúng ra khỏi thủy phủ như vậy mới có thể kéo dài tuổi thọ cho sư phụ.

Diệp Nhất Minh nhìn Tần Hạo Hiên tựa như đang hỏi thăm, vừa tựa như đang lầm bẩm:

- Tu Tiên giới thực lực chính là tất cả. Không có thực lực, cho dù có được vật tốt cũng không giữ được.

Trong khi Diệp Nhất Minh còn đang rối tung rối mù, Tần Hạo Hiên lấy Tiểu Xà từ trong ngực ra, nói với Diệp Nhất Minh:

- Sư huynh, đệ có biện pháp này, sư huynh đặt bình ngọc dưới đất đi.

Tần Hạo Hiên nằm thẳng dưới đất, linh hồn phụ vào trong cơ thể Tiểu Xà.

Diệp Nhất Minh thấy Tiểu Xà vốn không nhúc nhích bỗng nhiên cử động, còn Tần Hạo Hiên lại không hít thở giống như kẻ đã chết, vì thế rất kinh ngạc.

Tiểu Xà đi tới trước bình ngọc, há to mồm, cái miệng rắn nhỏ nhắn trong nháy mắt biến lớn hơn cả bình ngọc, nuốt một cái cả bình ngọc vào trong miệng, sau đó lại khôi phục độ lớn như lúc ban đầu.

Thân thể Tiểu Xà trở lại bình thường, nhìn không thấy có chút dị thường nào, càng không cách nào tưởng tượng vừa rồi nó đã nuốt một cái bình ngọc vào bụng.

Nó đi tới bên cạnh Tần Hạo Hiên, sau đó Tần Hạo Hiên liền mở mắt. Hắn bỏ Tiểu Xà vào trong ngực sau đó ngồi dậy, cười nhẹ nhàng nói:

- Diệp sư huynh, đây là bí mật của đệ, hy vọng sư huynh bảo mật giúp đệ.

Lúc này Diệp Nhất Minh đã chấn kinh ngẩn cả người, nghe Tần Hạo Hiên nói như vậy, hắn liên tục gật đầu:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.