Thái Sơ

Chương 247: Chương 247: Sâu trong bảo tàng ẩn bảo tàng (2)




- Tần sư đệ, vừa rồi ta không nhìn thấy gì hết. Sư đệ có bí mật gì sao? Vậy không cần nói cho sư huynh biết, sư huynh cũng không muốn biết a.

Nhìn Tần Hạo Hiên thu hồi Tiểu Xà, Diệp Nhất Minh cố nén tò mò không có hỏi thăm, trong lòng không khỏi âm thầm suy nghĩ “Tiểu Xà của Tần sư đệ là từ đâu tới, sao lại có công dụng thần kỳ như vậy? Không biết hắn còn có bảo bối nào khác hay không. Xem bản thân người sư đệ này quả nhiên là có phước lớn, hiển nhiên đã có tiên duyên kỳ ngộ trước khi vào thủy phủ. Nếu không thì tiểu hài xuất thân từ một người bình thường sao lại có những vật thần kỳ như thế?! Bất luận là bảo bối nào đó hay là Tiểu Xà này đã đánh chết Sở Tương Tử và Vũ Nghĩa, cũng đều hết sức kỳ lạ. Đừng nói Tu Tiên giả, ngay cả giáo chưởng giáo, cường giả cấp bậc lão tổ tông cũng không thể có được.

Tần Hạo Hiên sờ Tiểu Xà ở trong ngực, bỗng nhiên thở dài một tiếng:

- Ai, tiên đạo vô tình, chẳng qua là thời gian ba ngày. Nếu như Bồ sư huynh có thể sống thêm được ba ngày nữa, số thạch nhũ linh dịch này sau khi luyện thành đan cũng có thể kéo dài tuổi thọ cho huynh ấy, sư huynh cũng không đến mức như vậy...

Nhắc tới Bồ Hán Trung, trong lòng Diệp Nhất Minh cũng cảm thấy nặng nề, khẽ thở dài một hơi:

- Thiên đạo vô tình, vận mệnh vô thường, không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Chúng ta chỉ có nắm bắt được hiện tại mới có thể nắm chắc được tương lai. Tựa như lời Hán Trung thường xuyên dặn dò sư đệ, thọ nguyên là căn bản của Tu Tiên giả, chỉ có nỗ lực đề thăng cảnh giới mới có thể thu được thọ nguyên.

Tần Hạo Hiên trịnh trọng gật gật đầu, quét sạch sự suy sụp trên mặt rồi nói:

- Có được số số thạch nhũ linh dịch này, sư phụ có hy vọng kéo dài tuổi thọ, Bồ sư huynh trên trời có linh thiêng cũng được an ủi. Diệp sư huynh, vừa rồi sư đệ tiêu hao linh lực quá độ, ngồi đả tọa trước cái đã.

Diệp Nhất Minh gật gật đầu, hắn nhìn Tần Hạo Hiên có chút xuất thần, gần gũi với Tần Hạo Hiên trong mấy này qua, hắn đã bị các biểu hiện độc đáo của Tần Hạo Hiên làm cho kinh hãi chết lặng. Người sư đệ này luôn có thể tạo ra những tin vui bất tận, chẳng những nhiều lần sống sót vượt qua cửa tử, mà còn có thể hóa mục nát thành thần kỳ, sự việc thạch nhũ linh dịch nan giải như thế cũng được hắn giải quyết một cách nhẹ nhàng rồi.

- Cuối cùng sư phụ lão nhân gia có hi vọng rồi.

Một đạo lượng quang hiện lên trong đôi mắt của Diệp Nhất Minh, trên mặt tràn đầy hưng phấn không thể che giấu. Rốt cuộc hắn đã biết tại sao Bồ Hán Trung đặc biệt tìm hắn nói chuyện vào buổi trưa hôm đó, muốn hắn trợ giúp Tần Hạo Hiên thật tốt. Sau khi hắn tiếp xúc cùng Tần Hạo Hiên, phát hiện chẳng những Tần Hạo Hiên trọng tình trọng nghĩa mà còn thần kỳ như vậy, nhiều lần làm cho hắn vui mừng hơn cả mong đợi.

Tần Hạo Hiên thu hồi Vô Hình kiếm trở về, lại lấy ra một bao hành khí tán nuốt vào miệng, bắt đầu nhanh chóng bổ sung linh lực. Còn Diệp Nhất Minh kiểm tra bốn phía một phen, phát hiện không có dị thường sau đó cũng ngồi xếp bằng điều chỉnh linh lực hỗn loạn trong cơ thể.

Diệp Nhất Minh điều tức linh khí hỗn loạn trong cơ thể không bao lâu, nhưng Tần Hạo Hiên nuốt Linh Khí tán lại hao phí ước chừng ba canh giờ. Trong ba canh giờ này tuy có xuất hiện một số minh hồn lẻ tẻ, nhưng đều bị Diệp Nhất Minh giải quyết sạch sẽ. Viện lạc này cực kỳ vắng vẻ, ba canh giờ qua không có một người lui tới nơi đây.

Đợi Tần Hạo Hiên khôi phục linh lực xong, mở mắt từ trong tu luyện, Diệp Nhất Minh đang xem một chiếc gương. Diệp Nhất Minh vừa tìm được chiếc kính này ở phía dưới thạch nhũ linh dịch.

- Sư huynh, cái kính này là cái gì?

Tần Hạo Hiên cầm lấy một cái kính đồng thấu ra linh lực dao động quanh thân, lật tới lật lui xem xét, cứ cảm giác nó rất không bình thường.

- Đây không phải là cái kính bình thường. Nó gọi là Thiên Lý kính, là một kiện pháp bảo.

Diệp Nhất Minh dừng một chút, mắt lộ ra tinh quang nói:

- Ba món pháp bảo, đan dược, phi kiếm đều là tài nguyên tu tiên cực kỳ trân quý. Theo lời đồn luyện chế pháp bảo tiêu hao đặc biệt lớn, động chính là hơn vạn, thậm chí mấy chục, hơn trăm vạn viên linh thạch.

Diệp Nhất Minh nói xong lời cuối cùng, bản thân mình cũng âm thầm tặc lưỡi hít hà.

Tần Hạo Hiên nghe vậy sợ hết hồn hết vía, cầm Thiên Lý kính lật qua lộn lại nhìn một hồi lâu, mới nói:

- Cái kính này có thể chở người? Có thể bay ngàn dặm sao?

Diệp Nhất Minh cười lắc lắc đầu nói:

- Ta đã từng xem qua một số thư tịch pháp bảo, có giới thiệu về Thiên Lý kính. Mặc dù Thiên Lý kính chỉ là pháp bảo phụ trợ tính đẳng cấp thấp mà thôi, nhưng phương pháp chế tạo đã bị thất truyền trong Tiên Ma Đại Chiến mấy ngàn năm trước, hiện tại cực ít người có được. Thiên Lý kính không thể dùng đến tác chiến, bình thường dùng để giám thị cùng với phương diện dò xét. Ví dụ như đệ ở một nơi không biết, có thể dùng nó để dọ thám xem nơi đó có nguy hiểm hay không, nơi đó có thiên tài địa bảo gì không. Đó gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Tần Hạo Hiên gật gật đầu, cầm Thiên Lý kính mà lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu mới lên tiếng:

- Số thạch nhũ linh dịch này ngoài có nhân công cấm pháp, lại có một pháp bảo như vậy, xem ra sớm có người phát hiện số linh dịch này. Tuy nhiên không biết xuất phát từ nguyên nhân nào mà không hề lấy chúng đi.

Diệp Nhất Minh cũng có điều suy nghĩ một lát, cuối cùng thản nhiên cười nói:

- Đừng quá mức lo bò trắng răng. Tu Tiên giả đoạt mệnh với trời, ngay cả trời cũng không sợ, còn sợ người sao?

- Đúng rồi sư huynh, Thiên Lý kính sử dụng như thế nào sư huynh có biết không?

- Đệ truyền nhập một đạo linh lực, sau đó có thể thấy được tình hình xung quanh. Nếu muốn xem được xa hơn thì truyền vào linh lực nhiều hơn.

Tần Hạo Hiên thử truyền vào một đạo linh lực nhưng không có chút phản ứng nào. Hắn không thể không gia tăng đầu nhập linh lực.

Khi linh lực đã đủ, Thiên Lý kính tuôn ra một trận hào quang màu trắng, sau đó lại khôi phục như bình thường. Mặt kính vốn bình thường không có gì khác biệt như một chiếc kính thông thường lúc này xuất hiện một hình ảnh, không ngờ chính là đình viện nơi bọn họ gặp gỡ Vũ Nghĩa. Tần Hạo Hiên tiếp tục truyền vào linh lực, hình ảnh biến ảo, nhìn thấy một đám người đang đánh nhau, hắn tò mò dừng lại, phát hiện có mười mấy người đang vây công một người.

Ngươi bị vây công rõ ràng là Trương Cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.