Nếu Trương Cuồng làm phù cẩu tát mạnh chút thì phù cẩu của Bồ Hán Trung đã rớt xuống vực. Dù vậy trên người phù cẩu của Bồ Hán Trung lại thêm một vết nứt.
Sau khi đánh bay phù cẩu của Bồ Hán Trung, Trương Cuồng không chịu thôi chỉ huy phù cẩu tiếp tục nhào lên, bày ra bộ dáng không chết không ngừng.
Tần Hạo Hiên sốt ruột nhìn Bồ Hán Trung, hắn biết mới rồi gã bị thương khá nặng nên khi khống chế phù cẩu dẫn đến hiện tượng hụt linh lực. Nếu phù cẩu của Bồ Hán Trung bị phù cẩu của Trương Cuồng đánh trúng thì sẽ rớt xuống vực thật.
Tần Hạo Hiên đang định dùng thần thức công kích Trương Cuồng đổi cơ hội thở dốc cho Bồ Hán Trung, chợt thấy gã khép mười ngón, phù cẩu dính đầy đất bùn lại bò dậy, lấy góc độ xảo quyệt kỳ dị giả vờ ngay mặt đụng phù cẩu của Trương Cuồng.
Trương Cuồng mừng rỡ, Bồ Hán Trung bị choáng váng điên rồi, tưởng phù cẩu phế vật có thể so với phù cẩu của gã sao? Trương Cuồng lập tức chỉ huy phù cẩu hùng hổ xông lên nghênh chiến, muốn một hơi đụng nát phù cẩu của Bồ Hán Trung.
Lúc này bày ra công lực ngự thú của Bồ Hán Trung, gã chỉ huy phù cẩu nghiêng người với góc độ khó tin chợt cúi đầu, người cong chín mươi độ né phù cẩu của Trương Cuồng va chạm. Phù cẩu của Trương Cuồng mất mục tiêu không kịp thu sức theo thế xông thẳng ra bờ vực.
Không có phù cẩu lại đối mặt cường giả Tiên Miêu cảnh thập diệp Bồ Hán Trung quyết giết mình, Trương Cuồng không còn sĩ khí sợ hãi mặt tái nhợt. Gã đã không có át chủ bài chiến đấu tiếp, đầu có xoay chuyển nhanh tìm cách thoát thân.
Tần Hạo Hiên mở to mắt bắn ra sát ý, nói với Bồ Hán Trung:
- Bồ sư huynh, xin hãy đánh chết Trương Cuồng! Không thì ngày sau chắc chắn hắn sẽ ngóc đầu trở lại không tha cho hai chúng ta!
Bồ Hán Trung nhìn xác Gia Luật Tề, trong lòng biết Tần Hạo Hiên nói rất có lý. Nếu không nhổ cỏ tận gốc, với tư chất tử chủng của Trương Cuồng không lâu sau sẽ trưởng thành đến trình độ đáng sợ. Với cá tính có thù sẽ trả của Trương Cuồng chờ khi gã lớn lên sẽ chém tận giết tuyệt nguyên Tự Nhiên Đường, tuyệt đối không thể chừa tai họa ngầm sau này!
Trương Cuồng thấy Tần Hạo Hiên yêu cầu Bồ Hán Trung giết mình thì hét to:
- Bồ sư huynh, Bồ sư huynh! Xin hãy nghe ta nói! Ta là vô thượng tử chủng, nếu Bồ sư huynh giết ta lỡ như bị chưởng giáo biết thì lão nhân gia chắc chắn tức giận. Nếu Bồ sư huynh không giết ta, chờ sau này tu vi của ta đại thành có địa vị rất cao trong môn, hoặc trở thành vô thượng chưởng giáo của Thái Sơ Giáo thì ta sẽ cho Bồ sư huynh nhiều tiên đan thần dược, cho Bồ sư huynh tu luyện linh pháp đạo thuật mà sư huynh không tiếp xúc được. Thậm chí cho Bồ sư huynh làm đường chủ của Tự Nhiên Đường, cho Tự Nhiên Đường hưởng thụ đại vị ngang bằng bốn đại đường khác . . .!
Trương Cuồng lôi ra thân phận vô thượng tử chủng của mình vừa đấm vừa xoa ổn định Bồ Hán Trung, đầu óc xoay chuyển nhanh thầm nghĩ:
- Đúng rồi, át chủ bài của ta là thân phận tử chủng. Dù bây giờ ta không đánh lại Bồ Hán Trung nhưng giết tử chủng là tội lớn nhất chết trăm lần cũng không chuộc lỗi được.
Đây là át chủ bài cuối cùng của Trương Cuồng, gã biết Bồ Hán Trung khác Tần Hạo Hiên. Tần Hạo Hiên mới vào Thái Sơ không lâu, không có cảm giác trung thành quá mãnh liệt. Bồ Hán Trung thì khác, Thái Sơ là nhà của gã, giáo quy của Thái Sơ đã thấm sâu vào người gã.
Tử chủng!
Mắt Bồ Hán Trung lộ tia do dự, gã rất rõ ràng tầm quan trọng của vô thượng tử chủng đối với tông môn, một vạn người như gã không bằng một Trương Cuồng. Nếu giết Trương Cuồng thì Bồ Hán Trung chết trăm lần cũng không đủ chuộc lỗi, còn gây rắc rối lớn cho sư tôn. Nhưng thả Trương Cuồng đi, với bản tính của Trương Cuồng về sau chắc chắn không tha cho gã và Tần Hạo Hiên.
Không chỉ thế, mấy năm nay Thái Sơ yếu thế bị Minh Chủ Giáo luôn áp chế trong Vạn Tái Đại Giáo, tử chủng này đại biểu cho tương lai của Thái Sơ.
Đệ tử của Thái Sơ có thể chết nhưng tương lai Thái Sơ không thể đứt đoạn!
Bồ Hán Trung do dự, dù biết rõ tâm tính của Trương Cuồng không tốt nhưng Thái Sơ có cơ hội rất lớn vươn lên trong tay gã.
Thấy Bồ Hán Trung do dự, Trương Cuồng tiếp tục bảo:
- Bồ sư huynh là đệ tử cũ trong Thái Sơ Giáo, miễn sư huynh bỏ qua cho ta thì sau này ta tuyệt đối không bạc đãi sư huynh!
Sát ý trên mặt Bồ Hán Trung rút đi.
Tần Hạo Hiên thấy Bồ Hán Trung thả lỏng vội la lên:
- Bồ sư huynh, đừng mềm lòng!
Tần Hạo Hiên mới dứt lời Trương Cuồng liền nói với Bồ Hán Trung:
- Bồ sư huynh đừng nghe Tần Hạo Hiên nói nhảm, miễn sư huynh giúp ta giết Tần Hạo Hiên thì ta sẽ xem như chuyện hôm nay không xảy ra, khi trở về ta sẽ tìm lý do thích hợp che đậy cái chết của Gia Luật Tề. Sau này bảo đảm vinh hoa phú quý cho sư huynh, có địa vị tôn sùng trong môn.
Trong đầu Bồ Hán Trung vốn muốn tha cho Trương Cuồng, nhưng nghe gã đến lúc này rồi còn nhớ mãi không quên mạng sống của Tần Hạo Hiên thì nổi giận. Tần Hạo Hiên là sư đệ của gã, dù hứa cho gã đường tắt vô thượng đại đạo thành tiên thì gã tuyệt đối không tổn thương Tần Hạo Hiên một cọng lông. Trương Cuồng thật sự đã mất trí phát cuồng đến một cảnh giới, loại người này tuyệt đối không thể giữ lại.
Bồ Hán Trung xoay người nhìn về phía Anh Linh Sơn, khom người cúi đầu nói:
- Liệt tổ liệt tông Thái Sơ, Hán Trung có lỗi với các vị! Ngày hồn Hán Trung về Anh Linh Sơn sẽ là lúc xin tội! Khi đó dù xử phạt thế nào đệ tử đều cam nguyện nhận, nhưng hôm nay Hán Trung phải giết tử chủng này!
Trương Cuồng nghe vậy hút không khí vội nói:
- Hán Trung sư huynh hãy suy nghĩ kỹ, ta là vô thượng tử chủng! Giết ta thì nguyên Tự Nhiên Đường các ngươi phải chôn cùng!
Trương Cuồng vừa cảnh cáo vừa lùi lại, nhưng gã quên lúc nãy đánh nhau gã đã đến bờ vực, sau lưng là vực sâu không thấy đáy.
Trương Cuồng lùi một bước, chân phải đạp phía sau định xoay người chạy trốn, khoảnh khắc cảm giác chân phải đạp không khí, lòng gã lạnh lẽo:
- Nguy rồi, sau lưng ta là vực thẳm?
Trương Cuồng quay đầu, quả nhiên thấy vực sâu không thấy đáy, mây mù lượn lờ.
Mặt Bồ Hán Trung lạnh lùng tiến lên.
Trương Cuồng nhìn trái phải biết không có chỗ trốn, không ai cứu mình được, vẻ mặt không cam lòng ngửa lên trời thở dài:
- Không ngờ ta chưa chính thức leo lên đường tiên mà đường đã đứt đoạn. Hôm nay chết không trách ai. Tần Hạo Hiên, sau khi ta chết nhờ ngươi quan tâm phụ mẫu của ta!
Tần Hạo Hiên gật đầu, mới rồi Trương Cuồng từng nói lời tương tự. Hai bên bất giác kết thù không đội trời chung nhưng không muốn liên lụy bậc trưởng bối.
Trương Cuồng thấy Tần Hạo Hiên đồng ý thì hai chân quỳ xuống dập đầu hướng có Hoàng Long Chân Nhân:
- Tốt! Đệ tử sinh làm tử chủng, vốn nên dốc sức vì Thái Sơ nhưng đệ tử đi sai đường đến kết cục này, phụ lòng quan tâm của chưởng giáo. Nếu có kiếp sau Trương Cuồng nguyện lại vào Thái Sơ, dốc sức vì Thái Sơ!
Tần Hạo Hiên nghe vậy lòng rung lên, hắn nghe ra Trương Cuồng nói câu này thật lòng, không ngờ mấy tháng ngắn ngủi trong lòng gã đã có tình cảm với Thái Sơ sâu đậm. Nếu hai bên không đến bước đường này có lẽ Tần Hạo Hiên sẽ thả gã.
Trương Cuồng lạy hướng có Hoàng Long Chân Nhân xong đứng dậy xoay người hướng vực thẳm, phóng khoáng hét to:
- Trương Cuồng ta trời sinh tử chủng, sao có thể chết vào tay người khác! Tần Hạo Hiên, kiếp sau chúng ta lại dây dưa!
Trương Cuồng dứt lời nhảy người xuống vực sâu vạn trượng.