Thái Sơ

Chương 96: Chương 96: Sinh Tử Bất Hối Trụ Kiệt Ngục (1)




Đệ tử này mới giải thích tác dụng lương thực nuôi linh thú và luyện đan, một đệ tử mới hơi mập ở một bên muốn biểu hiện trước mặt Từ Vũ, mong được ghi nhớ mặt cũng nhảy ra nói:

- Tần sư huynh, hắn chưa nói đầy đủ. Luyện đan không chỉ cần lương thực còn cần linh thú. Bắp ngô của sư huynh bán tốt như vậy, thậm chí bị người ép mua ép bán vì họ muốn nuôi linh thú của mình càng tốt, sau này luyện ra đan dược càng mạnh. Tần sư huynh đã nghe Sở trưởng lão giảng điều này chưa?

Tần Hạo Hiên cười khổ lắc đầu, hắn không chỉ tu luyện và ngủ lúc lên lớp, ngày thường những lúc người ngoài không thấy hắn cũng tu luyện, ngủ để đối kháng dược lực trong thân thể, không rảnh ngrhe Sở trưởng lão giảng. Còn về trong bút ký của Từ Vũ có ghi linh thú thì bị hắn bỏ qua.

Đệ tử mập lên tinh thần, rốt cuộc có cơ hội lộ mặt trước Từ Vũ và Tần Hạo Hiên.

Không đợi Tần Hạo Hiên đồng ý đệ tử mập đã nói tràng giang đại hải:

- Vậy để ta kể cho Tần sư huynh nghe! Chắc sư huynh cho rằng nuôi linh thú cho vui, bình thường giải buồn, phút then chốt thành trợ thủ chiến đấu đúng không?

Nhìn đệ tử hơi mập kích động hoa tay múa chân, Từ Vũ cười cười, Tần Hạo Hiên thì nghiêm túc gật đầu biểu đạt sự tôn trọng ‘tiểu tiên sư vỡ lòng’.

- Linh thú trừ có thể sóng vai chiến đấu với chủ nhân ra còn có một công dụng đặc biệt, máu thịt, da lông của linh thú đều là tài liệu luyện đan. Một số linh thú cao cấp nếu sống đến một thời gian nhất định sẽ sinh ra nội đan, những nội đan này là tài liệu cực phẩm luyện đan.

Nghe nói máu thịt da lông nội đan của linh thú có thể dùng cho việc luyện đan thì Tần Hạo Hiên sững sờ. Làm vậy có phải là hơi tàn nhẫn không? Giết linh thú mà mình nuôi nấng bấy lâu chỉ vì luyện một viên đan.

Thấy Tần Hạo Hiên nghe say mê, đệ tử mập càng kích động, huơ tay múa chân càng mạnh. Gã bắt chước bộ dạng chững chạc chễm chệ của Sở trưởng lão khi giảng bài đến đoạn này.

- Bình thường Tiên Miêu cảnh trùng kích mảnh tiên diệp thứ nhất, thứ bốn mươi lăm, bốn mươi sáu, bốn mươi bảy, bốn mươi tám thậm chí bốn mươi chín, trong các cửa ải cảnh giới lớn thế này cần dùng máu thịt da lông nội đan của linh thú luyện chế tiên đan. Nội đan của linh thú là tốt nhất cho việc luyện chế tiên đan, linh thú càng mạnh thì dược lực đan dược càng tốt.

Đệ tử mập thấy Tần Hạo Hiên cau mày dường như có điều suy nghĩ, chợt lớn tiếng nói:

- Còn một tác dụng nữa là khi sắp hết thọ nguyên có thể giết một con linh thú luyện chế thành một viên Diên Thọ Đan là sẽ kéo dài sự sống. Nhưng dùng Diên Thọ Đan lần đầu tiên mới có hiệu quả, linh thú bị luyện đan tư chất càng tốt, thực lực càng mạnh thì hiệu quả của Diên Thọ Đan càng tốt. Một viên Diên Thọ Đan nhiều lúc cho tu tiên giả một lần cơ hội, nếu trong thọ mệnh kéo dài có thể đột phá một đại cảnh giới là sẽ được thọ nguyên mới, tăng hy vọng thành tiên.

Tần Hạo Hiên lộ vẻ hiểu ra gật gù, hơi khom người hướng hai đệ tử giải thích cho mình:

- Thật cảm tạ sư đệ giải thích.

Hai người mặt mày hớn hở. Được Tần Hạo Hiên mạnh nhất giỏi đánh nhất Linh Điền Cốc hiện nay cảm tạ đúng là dán vàng lên mặt mình, huống chi còn lộ mặt trước vô thượng tử chủng Từ Vũ.

Nghe giảng xong Tần Hạo Hiên khẽ thở dài. Hóa ra bắp ngô nhất giai bán chạy như thế, thì ra vì bồi dưỡng linh thú càng tốt chẳng những có thể sóng vai chiến đấu với mình, vào phút then chốt giết luyện chế Diên Thọ Đan, một công đôi ba chuyện.

Trông nhà nuôi con chó mấy năm, mười mấy năm sẽ sinh ra tình cảm thâm sâu. Tu trường sinh đúng là lạnh lùng, nỡ giết hại linh thú sớm chiều ở chung với mình, cùng mình kề vai chiến đấu, thậm chí có cơ hội biến ra hình người, thông nhân tính, đơn giản vì tăng thực lực của bản thân lên, thật là vô cùng tàn nhẫn lạnh lùng.

Tần Hạo Hiên ngẫm nghĩ một lúc, không kiềm được khẽ cảm thán:

- Ài, linh thú cũng là một cái mạng, sau này có thể biến ra hình người. Sao có thể vì sự ích kỷ của bản thân mà giết linh thú làm bạn cả đời với mình?

Tần Hạo Hiên mới thốt một câu, mấy tiểu đệ trận danh Từ Vũ ở gần căng thẳng thần kinh ngó đông ngó tây, thấy không có người ngoài nghe được mới yên lòng.

- Tần sư huynh, sau này đừng nói lời bậy bạ như thế nữa.

Thấy vẻ mặt Từ Vũ căng thẳng, Tần Hạo Hiên tò mò hỏi:

- Tại sao không thể nói?

- Ta cũng không biết có kiêng kị gì nhưng Sở trưởng lão đã dặn như vậy. Trước kia có tiền bối trong môn phái nói lời giống Tần sư huynh sau đó bị nhốt lại. Tần sư huynh không biết là trong thời gian sư huynh bị cấm túc, đệ tử mới chúng ta mỗi người đều đi Kiệt Ngục nơi nhốt tội phạm nặng đưa cơm. Cảnh giới như chúng ta không nên nói lung tung lời như vậy, tuyệt đối đừng xúc phạm môn quy nếu không sẽ bị nhốt vào Kiệt Ngục.

Người này nhắc đến đề tài, mấy người khác phụ họa:

- Đúng vậy! Kiệt Ngục rất đáng sợ, cho ta ở trong đó một ngày là ta chết liền!

Tần Hạo Hiên khó hiểu nhìn Từ Vũ, nàng gật đầu nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.