Thái Sơ

Chương 232: Chương 232: Tài năng lớn đều có tâm tư khác nhau (1)




Sở trưởng lão vừa mới dứt lời, lập tức khắp nơi vang lên tiếng ồ kinh ngạc. 5 viên hạ nhị phẩm linh thạch có thể tương đương với năm trăm lượng hạ tam phẩm linh thạch a! Đối với La Kim Hoa mặc dù là loại đệ tử rất được đường chủ xem trọng này, năm trăm lượng hạ tam phẩm linh thạch cũng là thu nhập thuần trong ba bốn năm. Hồ Qua - nhập đạo sư huynh của Trương Cuồng tiếp thủ thay đổi giữa chừng, liền thu được năm trăm lượng hạ tam phẩm linh thạch, thật là phất nhanh a!

Hồ Qua đầy vẻ kích động đi lên nhận lấy năm lượng hạ nhị phẩm linh thạch. Ba tháng đổi lấy năm lượng hạ nhị phẩm linh thạch, đây chính là món tiền kếch xù ba năm cũng không kiếm ra được!

Sở trưởng lão tiếp tục nói to lên:

- Bách Hoa đường La Kim Hoa, chỉ đạo Từ Vũ, từ xuất miêu cảnh tới Tiên Miêu cảnh Bát diệp, phần thưởng bốn lượng hạ nhị phẩm linh thạch.

La Kim Hoa vui mừng nhận lấy phần thưởng là bốn viên hạ nhị phẩm linh thạch.

- Bích Trúc đường Thời Tuấn Kiệt, chỉ đạo Lý Tĩnh, từ xuất miêu cảnh tới Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp, phần thưởng là hai lượng hạ nhị phẩm linh thạch cùng năm mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch.

Lúc gọi đến tên Lý Tĩnh, khóe miệng của Sở trưởng lão thoáng nhếch lên một chút. Lúc trước Lý Tĩnh được được xem trọng nhất, bây giờ lại là một kẻ có tu vi yếu nhất trong ba tử chủng.

- Cổ Vân đường Sở Tương Tử, chỉ đạo Trương Dương, từ xuất miêu cảnh tới Tiên Miêu cảnh Tứ diệp, phần thưởng là hai lượng hạ nhị phẩm linh thạch.

- Cổ Vân đường Hứa Hạo, chỉ đạo Mộ Dung Siêu, từ xuất miêu cảnh tới Tiên Miêu cảnh Tứ diệp, phần thưởng là hai lượng hạ nhị phẩm linh thạch.

- Hạ Vân đường Lưu An, chỉ đạo Hứa Nghị, từ xuất miêu cảnh tới Tiên Miêu cảnh Nhất diệp, phần thưởng là năm mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch.

- Bích Trúc đường Địch Kiệt, chỉ đạo Thường An, từ xuất miêu cảnh tới Tiên Miêu cảnh Nhất diệp, phần thưởng là năm mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch.

Sở trưởng lão tuyên bố hoàn tất. Lão ngầm hài lòng, trong thời gian ba tháng Nhập Tiên đạo, Tử chủng Trương Cuồng và Từ Vũ lần lượt đạt đến cảnh giới cực cao là Tiên Miêu cảnh Thập diệp và Bát diệp. Hơn nữa Hôi chủng Trương Dương và Mộ Dung Siêu cũng đạt đến Tiên Miêu cảnh Tứ diệp. Biểu hiện của Tử chủng Lý Tĩnh tuy tạm được, nhưng cũng chỉ có Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp. Điều càng khiến cho lão không nghĩ tới là trong ba tháng vào Nhập Tiên đạo này, hai người Tiên chủng đầy đặn Hứa Nghị và Thường An cũng xuất một phiến Tiên diệp. Đây tuyệt đối là kết quả gặt hái tốt nhất, lớn nhất của Thái Sơ giáo từ trước tới nay. Còn bản thân mình lấy tư cách là khải mông tiên sư (tiên sư dạy vỡ lòng, khai sáng) của bọn họ, ắt sẽ dương danh là thầy giỏi.

Lão dừng một chút, quét nhìn một vòng rồi tiếp tục nói:

- Tuyên bố phần thưởng của Tiên Miêu cảnh đệ tử đã hoàn tất, bây giờ tuyên bố phần thưởng của đệ tử xuất miêu.

Trong khi các đệ tử xuất miêu cùng trát căn ngóng cổ chờ mong, chờ đợi nghe tới tên của mình, đột nhiên một âm thanh ngắt lời truyền tới:

- Sở trưởng lão, xin chờ một chút.

Mọi người nhìn theo âm thanh ấy, người nói là Tần Hạo Hiên.

Sở trưởng lão có vẻ không vui, dù sao có Cửu trưởng lão của Trưởng Lão viện ở đây, lúc bình thường ngươi không biết lớn nhỏ thì thôi, thời điểm này lại tới quấy rối, không phải cho thấy mình dạy dỗ không có phương pháp hay sao?

- Chuyện gì?

Tiếng Sở trưởng lão âm trầm hơn mấy phần.

Mọi người đều nhìn thấu vẻ mặt không vui của Sở trưởng lão, mọi người hả hê chờ xem Tần Hạo Hiên gặp chuyện xui xẻo, trong lòng đang nghĩ “ai bảo ngươi không thức thời.”

Tần Hạo Hiên phảng phất như không nghe thấy, nói:

- Sở trưởng lão, ta cũng xuất diệp rồi. . .

Dứt lời, Tần Hạo Hiên không che giấu khí thế trong cơ thể nữa, mà phát ra không hề cố kỵ.

- Tiên Miêu cảnh Nhất diệp?

Sở trưởng lão ngẩn người, Tần Hạo Hiên cho ông ta ấn tượng là đạo tâm chắc chắn, nhưng không phân rõ chánh phụ, lẫn lộn đầu đuôi, lại là Nhược chủng, án theo lý thuyết hắn muốn xuất diệp hẳn là còn rất lâu mới đúng. Làm sao có thể xuất diệp trong thời gian ba tháng Nhập Tiên đạo chứ?

Sở trưởng lão tỏ vẻ nghi hoặc. Cửu trưởng lão đứng sau lưng lão thì sáng mắt lên, lão tản ra một đạo linh lực, nhắm khóa mục tiêu Tần Hạo Hiên.

Tần Hạo Hiên chỉ cảm thấy một cổ khí thế không thể địch nổi khóa mình lại, nhưng dòng khí vây chung quanh đều dừng lại, thân thể dường như không phải là của mình, hoàn toàn không thể động đậy, gần như sắp sửa hít thở không thông. Lúc này một đạo linh lực thăm dò vào trong cơ thể mình, sau khi phát giác bản thân mình quả nhiên là Tiên Miêu cảnh Nhất diệp thì triệt hồi ngay lập tức.

Quá trình này chỉ diễn ra trong thời gian ba hơi thở, nhưng Tần Hạo Hiên cảm thấy khó chịu như trong ba năm, sau khi Cửu trưởng lão triệt hồi linh lực lúc này hắn mới thở ra một hơi dài.

Cửu trưởng lão vừa như nói chuyện cùng Sở trưởng lão, vừa như tự lầm bầm:

- Nhược chủng, Tiên Miêu cảnh Nhất diệp. . . Một người Nhược chủng nhập môn sáu tháng xuất miêu. Thú vị! Thú vị đó!. . .

Sở trưởng lão nói to lên:

- Tự Nhiên đường Diệp Nhất Minh, chỉ đạo Tần Hạo Hiên, từ xuất miêu cảnh tới Tiên Miêu cảnh Nhất diệp, phần thưởng là năm mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch.

Khi Cửu trưởng lão nghe được Sở trưởng lão lên tiếng hô, thần sắc gương mặt lại lần nữa lóe lên kinh ngạc. Nhược chủng đệ tử này không ngờ lại dưới sự chỉ đạo của Tự Nhiên đường, lại phá kỷ lục Nhược chủng xuất diệp nhanh nhất của Thái Sơ giáo, lão không khỏi nhìn Diệp Nhất Minh và Tần Hạo Hiên đang nhận lấy phần thưởng thêm một lần nữa.

Ánh mắt của Cửu trưởng lão giống như một lưỡi dao sắc bén, trực thấu vào sâu trong tâm của Tần Hạo Hiên, dường như có thể nhìn thấu đáo hắn.

Tin tức Tần Hạo Hiên xuất miêu được lan truyền, không chỉ là Cửu trưởng lão và Sở trưởng lão kinh ngạc, những đệ tử khác cũng trợn mắt há mồm nhìn Tần Hạo Hiên.

Bọn họ có thể khẳng định là lúc nhập đạo sư huynh Bồ Hán Trung của Tần Hạo Hiên chết, hắn còn chưa đột phá Tiên Miêu cảnh, còn tưởng rằng cái chết của Bồ Hán Trung sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tâm cảnh của hắn, nửa năm thậm chí một năm cũng không thể xuất phiến Tiên diệp thứ nhất. Nhưng thật không liệu đến Bồ Hán Trung vừa mới chết, hắn liền xuất miêu rồi.

Lúc này, mấy đệ tử đã sớm biết Tần Hạo Hiên xuất miêu liền lên tiếng:

- Không biết gì ư? Tần sư huynh đã xuất miêu từ ba ngày trước rồi.

- Xuất miêu từ ba ngày trước? Đây chẳng phải là ngày nhập đạo sư huynh Bồ Hán Trung của hắn chết đó sao?

- Trời ạ, hắn đúng thật là Nhược chủng sao? Nhìn hắn và nhập đạo sư huynh Bồ Hán Trung của hắn tình cảm thâm hậu như vậy, ta nghĩ tâm cảnh của hắn nhất định phải bị ảnh hưởng chứ. Thế mà hắn lại xuất miêu vào đúng ngày đó sao? Đạo tâm có bao nhiêu chắc chắn a.

- Đây là lực lượng của bi thống rồi?

- Thôi đi, đây là lực lượng Hành Khí tán của Từ Vũ. Ngươi không biết gì sao? Mỗi ngày Tần Hạo Hiên đều ăn Hành Khí tán do Từ Vũ luyện chế. Thật là xa xỉ lãng phí a.

- Bất kể như thế nào, Tần sư huynh ở trong mắt chúng ta đều thật bất khả tư nghị. Hắn luôn mang đến chúng ta niềm vui tại thời khắc mấu chốt, đánh chết Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, dựa vào tư chất Nhược chủng nhập môn sáu tháng liền xuất miêu. Chậc chậc! Hắn thật là niềm kiêu ngạo của Nhược chủng chúng ta.

Các đệ tử nghị luận ầm ĩ, vài đệ tử tiên chủng đặc thù cũng có thái độ không giống nhau.

Gương mặt của Từ Vũ mang nụ cười dịu dàng, ánh mắt ôn nhu nhìn Tần Hạo Hiên. Hạo Hiên ca ca có thể có được ngày hôm nay, người khác tưởng rằng do công lao mình luyện chế Hành Khí tán, thật ra những Hành Khí tán này đều là Hạo Hiên ca ca tự tay luyện chế. Mình có thể có Tiên Miêu cảnh Bát diệp cũng không thể tách rời với sự ủng hộ vô tư của hắn.

Mộ Dung Siêu thì lạnh nhạt, bởi vì tuy Tần Hạo Hiên xuất miêu rồi, nhưng hắn xuất Tiên diệp là vô mạch Tiên diệp nát nhất, chênh lệch khá xa cùng tư chất Tiên diệp của mình, không đáng để quan tâm.

Lý Tĩnh nở nụ cười chúc mừng tới Tần Hạo Hiên, bên ngoài là vui mừng thay cho hắn, nhưng trong lòng như lộn xộn nhiều vị. Ngay cả một người Nhược chủng như Tần Hạo Hiên, hơn nữa tình cảm cùng nhập đạo sư huynh vừa mới chết rất tốt, còn tu luyện đến Tiên Miêu cảnh Nhất diệp. Chính hắn - một vô thượng Tử chủng vẫn còn dừng ở Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp đỉnh phong, điều này làm cho hắn cảm giác trên mặt không ánh sáng. Hơn nữa Tần Hạo Hiên vẫn còn ở Xuất Miêu cảnh liền đánh chết Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, sức chiến đấu thực tế mạnh hơn mình rất nhiều. Hắn tự nghĩ bản thân mình dốc hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của Nghiêm Đông.

Trương Cuồng đứng ở phía trước hàng ngũ tân đệ tử, biểu hiện vô cùng lạnh nhạt. Hắn nhận thấy chuyện Tần Hạo Hiên có thể xuất miêu là một chuyện rất bình thường. Nếu như không xuất miêu ngược lại là không bình thường. Nhưng mặt hắn trầm như nước, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì.

Trương Dương sau khi nghe thấy Tần Hạo Hiên nói mình là Tiên Miêu cảnh Nhất diệp thì trừng mắt liếc hắn một cái tràn đầy sát ý, nhưng không thể làm gì được. Lần trước hắn đến Giám Yêu xử tố cáo Tần Hạo Hiên, vốn đã bị nhốt lại rồi, nhưng được sư phụ Cổ Vân Tử của mình giải cứu ra, còn cảnh cáo hắn sau này tuyệt đối không được ám toán Tần Hạo Hiên.

Theo Trương Dương, Tần Hạo Hiên không có hậu đài là Từ Vũ và Tuyền Cơ Tử đó sao? Từ Vũ mặc dù là vô thượng Tử chủng, nhưng trước mắt còn chưa thành khí hậu, mà Tuyền Cơ Tử thọ nguyên sắp hết không còn sống lâu nữa, Cổ Vân Tử báo cho hắn đừng hòng có chủ ý đánh Tần Hạo Hiên nữa, trong hắn âm thầm suy nghĩ “Ta không thể giết ngươi trong thủy phủ, nhưng nếu ngươi lọt vào tay ta, thế tất trói ngươi lại vơ vét tài sản Hành Khí tán của Từ Vũ mới được. Ngay cả ngươi một người Nhược chủng ăn Hành Khí tán mà cũng có thể xuất miêu trong thời gian ngắn ngủi như thế, nếu ta có được những Hành Khí tán này, chắc chắn sắp tới có thể sánh với Tử chủng rồi.

Sở trưởng lão trao phần thưởng Tần Hạo Hiên xuất diệp cho Diệp Nhất Minh, Diệp Nhất Minh đi tới trước mặt Tần Hạo Hiên, đưa năm mươi viên hạ tam phẩm linh thạch cho Tần Hạo Hiên và nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.