Thái Sơ

Chương 82: Chương 82: Thái Sơ Tự Nhiên Kết Lương Duyên (1)




- Lão tử còn không sợ bị phạt nặng sau khi giết người thì ngại gì bị cười chê? Ân oán giữa chúng ta không liên quan đến ngươi, ta khuyên ngươi bớt xía vào!

- Vị sư huynh này, ta nói lại lần nữa, chúng ta đi theo vô thượng tử chủng Trương Cuồng, giờ ngươi lắm chuyện không phải biểu hiện thông minh. Đường tu tiên rất dài, làm bất cứ chuyện gì phải suy nghĩ kỹ trước rồi hẵng làm.

Nam nhân trung niên cười nói:

- Bồ Hán Trung này chỉ biết quy định của Thái Sơ Giáo thì chưởng giáo cũng phải tuân theo, không biết tử chủng có thể bao trùm trên giáo quy. Dù chưởng giáo Chân Nhân tại đây thì ta vẫn làm như vậy.

- Bồ Hán Trung? Chúng ta chưa từng nghe tên này, ngươi hãy nói ra sư phụ của ngươi là ai?

- Danh húy của lão nhân gia sư phụ sao có thể tùy tiện nói cho các ngươi? Ta đến từ Tự Nhiên Đường, sư phụ của ta là đường chủ Tự Nhiên Đường!

Hai đệ tử Tiên Miêu cảnh lục diệp ngó nhau, sau đó cười trào phúng:

- Đường thứ năm trong truyền thuyết Thái Sơ, Tự Nhiên Đường? Ha ha, thật là danh sư ra cao đồ. Mau biến sang một bên, miễn cho sau này Trương sư đệ lên vị trí chưởng giáo sẽ đá Tự Nhiên Đường các ngươi ra năm đại đường!

- Tự Nhiên Đường cũng dám hách vậy? Từ khi nào dám đứng ra lo chuyện bao đồng? Đi về lo nâng cao tu vi đệ tử trong đường của mình rồi nói đi, ha ha.

Tần Hạo Hiên nghe mấy người đối thoại trong lòng sinh ra nhiều thắc mắc.

Trước này hắn chỉ nghe nói Thái Sơ Giáo có bốn đại đường, chưa từng nghe có đường thứ năm Tự Nhiên Đường. Nhưng người của Tự Nhiên Đường này trông chính khí hơn bốn đường khác nhiều, bằng vào việc Bồ Hán Trung đứng ra cứu Tần Hạo Hiên, những đệ tử phạm tội khác bị nhốt chung ở đây chỉ mắt lạnh nhìn là biết.

Khi Bồ Hán Trung tự giới thiệu mình là người của Tự Nhiên Đường, không chỉ hai người ám sát Tần Hạo Hiên cười lớn khinh thường, những người khác không dám đến gần gã cũng nhếch mép cười khẩy, dường như rất coi thường xuất thân của gã.

Thái Sơ Giáo trừ bốn đại đường ra đúng là có đường thứ năm, nhưng tu vi của đường chủ đường thứ năm quá yếu, yếu đến mức tu vi không bằng đệ tử đạo truyền của bốn đường chủ. Nên hệ này không đến mức trong suốt trong Thái Sơ nhưng cũng gần như vậy.

Vì tổng thể Tự Nhiên Đường quá yếu nên khi phân phối tài nguyên Tự Nhiên Đường nhận được ngạch độ ít nhất, kém nhất. Cứ thế tuần hoàn ác tính nhiều năm làm Tự Nhiên Đường phát triển càng kém, lâu dần nhiều người lãng quên nó.

Trong mắt người khác thì đường chủ Tự Nhiên Đường Toàn Cơ Tử chẳng qua có bối phận lớn, trong Thái Sơ Giáo sức nặng lời nói không bằng đệ tử đạo truyền của bốn đường chủ khác. Năm xưa Toàn Cơ Tử nhập môn chưa được vài ngày thì lão đường chủ Tự Nhiên Đường Tuất Đường thọ nguyên sắp đến cuối, bất đắc dĩ đi ra ngoài tìm cơ duyên tục mệnh hoặc đột phá, vội vàng truyền vị trí đường chủ cho Toàn Cơ Tử. Chớp mắt qua trăm năm, lão đường chủ Tuất Đường không trở về, chắc hao hết tuổi thọ chết rồi.

Tự Nhiên Đường tuy yếu nhưng các đệ tử rất đoàn kết, có vài người từ Tiên Miêu cảnh thập diệp trở lên, mấy trăm người khác đều là nhược chủng, mới nảy mầm. Bồ Hán Trung là một trong hai đệ tử mạnh nhất Tự Nhiên Đường, tu luyện đến thập diệp, khá nổi tiếng. Còn một đại sư huynh bảy mươi tuổi tên Hoa Sơn Hiên tu luyện đến Tiên Miêu cảnh thập ngũ diệp. Tu vi của đường chủ Toàn Cơ Tử chưa đột phá vào Tiên Thụ cảnh.

Chờ hai Tiên Miêu cảnh lục diệp ám sát Tần Hạo Hiên cười xong thì mặt nghiêm nghị nhìn thẳng Bồ Hán Trung, khinh thường nói:

- Bồ sư huynh, biết điều thì tránh sang một bên đi. Bồ sư huynh và Tự Nhiên Đường của sư huynh không đắc tội nổi với tử chủng Trương Cuồng. Nếu chọc giận Trương Cuồng, bằng vào thực lực của Tự Nhiên Đường các ngươi . . . ha ha, chờ vài năm Trương Cuồng tu luyện đại thành thì Tự Nhiên Đường chắc chắn sẽ bị nhổ tận gốc! Sư phụ đường chủ của Bồ sư huynh cũng không ngăn được!

Từ đầu đến cuối sắc mặt Bồ Hán Trung hết sức bình tĩnh, tu vi của gã không cao nhưng khí độ mặt ngoài không kém:

- Tự Nhiên Đường có số mệnh của nó, Thái Sơ cũng có quy định của Thái Sơ. Trương Cuồng bây giờ còn nhỏ chưa thấy thiên địa to lớn, khi hắn hiểu được sự ảo diệu của trường sinh, ngươi nghĩ hắn có tâm tình quan tâm điều mà bây giờ ngươi cho rằng quan trọng? Ếch ngồi đáy giếng!

Hai đệ tử lục diệp hơi chột dạ, bọn họ không biết trưởng giả trong giáo ngồi trên núi cao suy nghĩ cái gì, nhưng suy nghĩ hiện giờ của họ đã khác hẳn bách tính phàm tục trước khi vào sơn môn. Nếu Trương Cuồng thật sự theo tu vi tăng cao mà . . .

- Hai ngươi vì nịnh bợ tử chủng phá hoại tâm cảnh của tử chủng, nếu chưởng giáo biết thì các ngươi cho rằng chưởng giáo sẽ trừng phạt tử chủng hay phạt các ngươi? Các ngươi quên mình cũng là nhược chủng? Các ngươi quên quy định của Thái Sơ Giáo? Mọi người là đệ tử Thái Sơ cùng nguồn, không phân trong ngoài? Bỏ mạng giết chóc như vậy dù là tử chủng có thể bảo vệ các ngươi sao?

Hai đệ tử lục diệp nghe da đầu tê dại, lòng thầm hoảng, vẻ tự tin lúc trước tan biến. Nhưng nay đã là thế cưỡi lưng cọp, cứ nhận thua vậy sao? Đi ra ngoài biết ăn nói thế nào với Lý Tĩnh? Mặt ngoài Lý Tĩnh chiêu hiền đãi sĩ nhưng xem kế sách giá họa của gã là biết con người gã độc ác gấp trăm lần.

Hai đệ tử lục diệp dùng giọng đáng thương chắp tay, khom người đặt tư thái thật thấp:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.