- Người này là đệ tử đắc ý của Cổ Vân Tử Cổ Vân Đường, thực lực Tiên Miêu cảnh tam thập diệp. Hắn ở trong đệ tử mới mùa đó được công nhận là tiên chủng tràn đầy có thiên phú nhất. Trước khi nhóm Từ sư muội đến Thái Sơ Giáo thì hắn được công nhận là một trong những nhân tuyển có hy vọng tiếp nhiệm ngôi báu chưởng giáo nhất. Trước mắt có vô thượng đệ tử tử chủng như đệ tử tử chủng, hắn không có hy vọng gì nữa nhưng ta và hắn cách biệt tu vi quá xa, ta không dám đắc tội hắn.
- Hắn vừa lên đã nói bao hết số bắp ngô này, ép giá xuống mười lượng tam phẩm linh thạch! Người khác không dám đấu giá với hắn, dù ta không bán cho hắn thì người khác cũng không dám mua, hơn nữa ta không dám từ chối bán. Vì vậy bất đắc dĩ bán một vạn một ngàn cân bắp ngô với giá mười lượng tam phẩm linh thạch!
Hách Suất nói xong gục mặt xuống chờ Tần Hạo Hiên xử trí.
Lại là Cổ Vân Đường? Cái đường này làm quái quỷ gì?
Chân mày Tần Hạo Hiên dính chặt vào nhau, lòng gõ hồi chuông cảnh báo. Tu Tiên Giới mạnh ăn thịt yếu hiểm ác đến mức này, hắn ở trong Linh Điền Cốc bình yên sống đến bây giờ một là vì có Từ Vũ giúp đỡ, thứ hai là hắn đánh giỏi nên mới không bị người giẫm dưới chân ăn hiếp. Không thì xem bộ dáng Trương Cuồng ước gì giết chết hắn, không chừng hắn sớm chết trên tay gã.
Nhưng Tần Hạo Hiên đi ra Cửu Âm Băng Quật không thấy Trương Cuồng có vẻ gì ngạc nhiên, chẳng lẽ người liên tiếp phái sáu đợt sát thủ không phải là gã?
Trong một chốc không có manh mối gì, Tần Hạo Hiên không nghĩ nhiều, hắn vỗ vai Hách Suất:
- Không sao, lần sau chúng ta tự mình đi. Dù sao cũng thu mười lượng hạ tam phẩm linh thạch về, theo giá công thì chúng ta còn lời một ngàn cân bắp ngô nhất giai.
Tần Hạo Hiên rộng lượng làm Hách Suất bớt căng thẳng, nhưng mặt đỏ rực, hốc mắt ướt nước. Hách Suất chộp tay Tần Hạo Hiên, ấp úng không nói nổi một câu.
Tần Hạo Hiên nói mấy câu đó rõ ràng là giải vây cho Hách Suất. Ai đều biết bắp ngô nhất giai là gân gà trong môn phái, người có thể trồng được bắp ngô nhất giai sẽ lo trồng lương thực thậm chí là linh dược có giá trị kinh tế cao hơn, dù tăng giá bắp ngô nhất giai lên cao gấp đôi thì người ta cũng không chịu trồng. Nhưng bắp ngô nhất giai luôn có thị trường.
Hách Suất cúi gập người, vô cùng chân thành nói:
- Tần sư đệ khoan hồng độ lượng Hách Suất khắc sâu trong lòng không bao giờ dám quên!
Những người khác ánh mắt càng kính trọng nhìn Tần Hạo Hiên.
Từ Vũ hỏi Tần Hạo Hiên:
- Cứ bỏ qua vậy sao?
Tần Hạo Hiên thở dài xòe hai tay:
- Không lẽ tìm người ta rồi đánh một trận? Cướp hàng về? Dù sư muội là tử chủng cũng sẽ bị phạt. Hơn nữa đó là đệ tử tọa hạ của Cổ Vân Tử, tu vi của sư muội và ta đủ chơi không? Tìm người khác đánh giúp? Một là nợ nhân tình, hai là nếu đối phương bị phạt nặng vì chúng ta thì trong lòng chúng ta thoải mái được sao? Nếu không có cảm giác gì thì có khác chi với nhóm Trương Cuồng?
Từ Vũ bĩu môi vẻ mặt khó chịu, nàng biết Tần Hạo Hiên nói đúng nhưng cứ chịu thiệt như vậy thì rất bực. Đặc biệt là Từ Vũ định bán bắp ngô đi rồi dùng linh thạch mua ít đồ cho Tần Hạo Hiên, giờ có chút ít linh thạch không đủ mua đồ.
Tần Hạo Hiên vỗ lưng Từ Vũ:
- Thôi, sau này chúng ta đi Nhất Tuyến Thiên không nhờ ai, ta có thể chịu đựng áp lực không bán rẻ. Hơn nữa sư muội là vô thượng tử chủng, không ai dám ép mua ép bán đúng chứ?
Từ Vũ tay chống cằm suy nghĩ nhờ người tìm kẻ ép mua kia, nói một tiếng gã cưỡng ép mua bắp ngô là thuộc về tử chủng, biết điều thì nộp linh thạch bù nếu không . . . sau này nàng không tha cho gã.
Tần Hạo Hiên nhìn bộ dạng suy nghĩ của Từ Vũ, giơ tay búng trán nàng:
- Suy nghĩ gì đấy? Có phải định dùng thân phận tử chủng đè đối phương? Bắt người ta bù linh thạch? Thật sự bỏ qua chuyện này đi, nếu sư muội thói quen dùng thân phận tử chủng thì không tốt cho việc tu hành, tử chủng không nên được người nhường nhịn, sẽ không giúp nhiều cho việc rèn luyện tâm cảnh.
Từ Vũ gật đầu.
Tần Hạo Hiên thầm nghĩ phải chăng vì Thái Sơ trước giờ chưa từng có tử chủng nên không rõ ràng cách bồi dưỡng? Mấy ngày nay tiếp xúc Thái Sơ dạy đệ tử mới nhập môn có hệ thống rất tiện lợi, hiển nhiên được lần mò ra từ nhiều lần, nhưng với tử chủng thì vận dụng không qua tốt.
Tần Hạo Hiên nhanh chóng lắc đầu, cười tự giễu. Hắn chỉ là học đồ nhỏ vừa nhập môn, cao tầng Thái Sơ có suy nghĩ của mình, hắn không đoán được. Giống như trong thôn hắn từng ở hay đoán hoàng đế ăn cái gì vậy.
Tần Hạo Hiên lại nói:
- Đương nhiên phải nhớ kỹ thù, điều tra tên người ép mua. Sau này tu vi của chúng ta lên cao thì sẽ ép mua lại hắn, cho hắn nếm mùi, nói với hắn sau này còn ép mua của người khác thì chúng ta sẽ trả lại hắn gấp mười lần, để hắn biết cách làm người.
Từ Vũ luôn khó chịu lúc này mới vui vẻ vỗ tay.
Đi ra học đường bầu trời nặng nề tối tăm đọng bên trên Linh Điền Cốc, từng làn gió núi rít gào thổi các đệ tử mới thân thể yếu ớt run rẩy, nhuộm đêm đông càng thê lương.
Gió rét thấu xương buộc đám đệ tử mới giải tán, chạy về ký túc xá lục tủ áo kiếm đồ mặc.