Tần Hạo Hiên gật đầu, thuật Thủ Nguyên giống như thuật pháp khác tùy theo số lần sử dụng tăng nhiều, tích lũy kinh nghiệm, tăng mạnh cảm ngộ mà thi triển thuật pháp phát huy uy lực hoặc tác dụng cao lên. Tu tiên giả chia chúng ra bảy đẳng cấp, chỉ cần nắm giữ và sử dụng được thuật pháp là cấp một, nhưng muốn luyện mức độ quen tay đến cấp hai hay cao hơn trừ điều kiện chủ yếu chăm chỉ ra còn có nhân tố tư chất, ngộ tính. Nhưng tu luyện thuật Thủ Nguyên là có thể luyện thần thức, đây là niềm vui bất ngờ.
- Luyện thuật Thủ Nguyên đến độ cao thâm thì có thể chiết xuất ra nhiều đan dược cao cấp sao?
Bồ Hán Trung ho khục khặc, cười gượng:
- Về mặt lý luận là vậy nhưng thật ra không thể.
Tần Hạo Hiên kinh ngạc hỏi:
- Nếu có thể lấy ra tàn đan sơ cấp thì tại sao không thể chiết xuất tàn đan cao cấp?
- Thuật Thủ Nguyên là thuật pháp tự sáng tạo của Tự Nhiên Đường chúng ta, vì hạn chế tư chất, ngộ tính, thần thức nên bây giờ chưa ai tu luyện đến mức chiết xuất ra đan dược cao cấp. Hiện giờ trình độ thuật Thủ Nguyên cao nhất là sư tôn, nhưng vì hạn chế các nhân tố như thần thức, lão nhân gia chỉ luyện đến tam giai, thuật Thủ Nguyên cao cấp hơn thuật pháp tiến giai chỉ có trong mặt lý luận, cần nhiều thần thức suy đoán nó có chính xác không. Trong Tự Nhiên Đường chúng ta không có ai đến trình độ thần thức đó.
Tần Hạo Hiên không quá vừa lòng với giải thích của Bồ Hán Trung. Tuy thuật pháp này là Tự Nhiên Đường tự sáng tạo, trong Tự Nhiên Đường không có tu tiên giả Tiên Anh Đạo Cốt cảnh nhưng trong môn phái có hai vị. Công pháp tốt như thuật Thủ Nguyên lẽ ra họ sẽ hỗ trợ hoàn thiện.
Tần Hạo Hiên nghi hoặc hỏi:
- Thuật pháp tốt như thuật Thủ Nguyên, trong môn phái có mấy lão tổ tông là Tiên Anh Đạo Cốt cảnh tại sao bọn họ không tu luyện? Nếu họ tu luyện chẳng phải là có thể chỉnh sửa thuật pháp tốt này càng hoàn mỹ hơn?
Bồ Hán Trung lắc đầu nói:
- Không phải ai cũng có thể tu luyện thuật Thủ Nguyên. Bản chất của thuật Thủ Nguyên là cộng minh kẻ yếu, phế đan là tàn phế trong đan dược thành phẩm, những nhược chủng chúng ta là tàn phế so với những tiên chủng tràn đầy, đặc biệt. Lợi dụng thần thức làm cây cầu kết nối hơi thở kẻ yếu trong người chúng ta với hơi thở trong tàn đan, sinh ra cộng minh kỳ diệu. Những tiên chủng tràn đầy, tiên chủng đặc biệt dù tư chất tốt cỡ nào cũng không thể sinh ra cộng minh với phế đan, vậy dù có thần thức mạnh đến đâu họ cũng không cách nào tinh luyện ra dược liệu hữu dụng trong phế đan.
Trong khi hai người nói chuyện phòng bên cạnh vang tiếng nổ trầm đục, mùi khét bay ra.
Có tiếng chửi thề:
- Bà nội nó, xui chết!
Đây là phòng của đệ tử cắm rễ tên Lỗ Trấn. Sư huynh Nhập Đạo Cao Sâm đang dạy Lỗ Trấn cách luyện đan, kết quả không luyện thành ngược lại nổ lô. Sư huynh Nhập Đạo đến từ bốn đại đường hơi chật vật cầm phế đan đi hướng Tần Hạo Hiên.
Lỗ Trấn cẩn thận hỏi Cao Sâm:
- Cao sư huynh cầm viên phế đan đi làm chi?
Mới rồi nổ lô mặt Cao Sâm âm trầm xám xịt.
Cao Sâm không kiên nhẫn trả lời, bĩu môi hướng Bồ Hán Trung:
- Bán phế đan! Sau này ngươi luyện phế đan đừng ném, người của Tự Nhiên Đường chuyên thu phế đan.
Cao Sâm đến trước mặt Bồ Hán Trung, đưa phế đan cho gã:
- Ngươi thu viên phế đan này không?
Bồ Hán Trung nhận lấy phế đan, nghiên cứu kỹ trong ánh mắt hơi coi thường của Cao Sâm. Bồ Hán Trung nhìn, ngửi, lẩm bẩm phân biệt vài loại dược tính bị luyện phế, vài loại dược tính còn dùng được.
Nửa ngày sau Bồ Hán Trung ngước lên nhìn Cao Sâm, nói:
- Viên Đức Thể Đan này tổng cộng bỏ vào sáu loại linh dược, giờ đã luyện phế ba loại, ta ra giá hai ngàn cân bắp ngô nhất giai.
Cao Sâm cười khẩy nói:
- Ngươi nhìn rõ ràng, sáu loại dược liệu này loại nào cũng không chỉ đáng giá hai ngàn cân bắp ngô nhất giai.
- Ngươi muốn bao nhiêu cân?
Cao Sâm không khách sáo thét giá trên trời:
- Một vạn cân bắp ngô nhất giai!
Một vạn cân bắp ngô nhất giai đủ đổi một viên Đắc Thể Đan hoàn chỉnh. Cao Sâm kêu giá cao không chút chân thành một là vì chờ Bồ Hán Trung trả tiền, hai là coi thường người Tự Nhiên Đường nên muốn đùa giỡn.
Bồ Hán Trung không giận, thản nhiên nói:
- Hai ngàn cân bắp ngô nhất giai.
Cao Sâm thấy bộ dáng người làm ăn ung dung không e ngại vinh nhục của Bồ Hán Trung thì không hứng thú chọc ghẹo, nói:
- Tám ngàn cân bắp ngô nhất giai.