Sau khi được Tần Hạo Hiên đồng ý đệ tử vui vẻ rời đi. Tần Hạo Hiên nhìn bóng lưng người đó, nở nụ cười vừa lòng.
Từ khi có Tiểu Kim thì hắn hoàn toàn không cần xuống ruộng kêu gọi, mỗi ngày nó hầu hạ mầm bắp ngô ổn thỏa, còn rút thời gian giúp người khác tưới nước. Giờ trong đám đệ tử mới có đất trừ ba đệ tử tử chủng có nhiều tùy tùng không cần Tần Hạo Hiên hỗ trợ ra, những người khác đều nhờ hắn. Chờ đến lúc thu hoạch hoa màu trong ruộng của họ có hai phần thuộc về hắn.
Tần Hạo Hiên vỗ đầu lông xù của Tiểu Kim, thầm nghĩ từ khi có Tiểu Kim thì ta có tiềm chất thành phú ông.
Bồ Hán Trung luyện tập sáng sớm xong đi đến đánh vỡ Tần Hạo Hiên đứng cười thỏa mãn.
Bồ Hán Trung nói:
- Khụ khụ, hôm nay chúng ta sẽ học thứ mới ngoài Tu Tiên Lục Nghệ.
Tần Hạo Hiên chớp chớp mắt:
- Thứ mới ngoài Tu Tiên Lục Nghệ?
Nhìn nụ cười bí hiểm của Bồ Hán Trung hình như rất có giá trị, Tần Hạo Hiên hỏi:
- Là thứ mới gì?
Bồ Hán Trung không trả lời, móc bình sứ ra khỏi ngực, đổ mấy viên phế đan không có linh khí.
- Đây là . . . phế đan?
Tần Hạo Hiên cũng có phế đan nhưng tìm từ Tuyệt Tiên Độc Cốc, không giống phế đan của Bồ Hán Trung là lúc luyện chế có sai sót.
Bồ Hán Trung đưa mấy viên phế đan cho Tần Hạo Hiên:
- Đúng vậy, là phế đan. Ngươi cảm thấy mấy viên phế đan này có giá trị không?
Tần Hạo Hiên cầm lấy nhìn, mấy viên phế đan đen thui không chút linh khí, không giống đan dược bình thường châu tròn ngọc sáng bóng loáng, giống như cục đá dưới đất.
- Với những đệ tử bốn đại đường thì phế đan luyện phế không có giá trị, phải luyện lại. Nhưng Tự Nhiên Đường chúng ta bị bốn đại đường chén ép khi dễ, mỗi năm môn phái cho chúng ta tài nguyên ít ỏi. Vì vậy chúng ta phát minh ra một cách, chiết xuất phế đan, cố gắng tinh luyện ra dược lực trong đó, bổ sung vài dược liệu bị luyện phế sau đó luyện chế ra đan dược mới, hoặc trực tiếp luyện thành dược tán.
Bồ Hán Trung tạm dừng rồi giải thích tiếp:
- Phế đan thường là một loại hoặc vài loại dược tính bị luyện phế, không phải nguyên viên đan dược mấy loại dược tính đều phế. Một viên đan dược đơn giản nhất từ sáu, bảy loại dược liệu luyện chế ra, đan dược phức tạp chút thì dùng hơn mười loại dược liệu. Nên tìm được một viên phế đan tương đương với tìm ra mấy loại dược liệu, bổ sung đủ dược tính vài loại bị luyện phế sẽ đơn giản hơn nhiều.
Mắt Tần Hạo Hiên sáng lớn, gật gù hiểu ra.
Bồ Hán Trung nói tiếp:
- Đừng xem thường phân biệt phế đan, đây là một môn học vấn lớn. Khụ khụ, mấy ngàn năm trước sau đại chiến tiên ma, nhiều đan phương thiếu thốn, nhiều đan dược cao cấp hiện nay đều là tàn đan hồi xưa, phân tích dược tính dược lượng trong phế đan sau đó phối chế ra. Nhưng nghiên cứu đan dược và chiết xuất ra không phải chuyện đơn giản. Với bốn đại đường có tài nguyên phong phú, họ hoàn toàn không lo không tìm thấy tài liệu luyện đan, ruộng đất của họ nhiều hơn đệ tử Tự Nhiên Đường chúng ta nhiều. Họ thà bỏ thời gian vào việc gieo trồng.
Khuôn mặt Bồ Hán Trung nghiêm túc nói:
- Chiết xuất phế đan có một môn thuật pháp tên là thuật Thủ Nguyên, Tự Nhiên Đường chúng ta tự sáng chế ra. Nhưng không phải tùy tiện học là được, vì học tập thuật Thủ Nguyên cần dùng thần thức.
Lòng Tần Hạo Hiên máy động:
- Thần thức?
Đối với người khác thần thức là điểm yếu nhưng với hắn là điểm mạnh.
Bồ Hán Trung nhìn Tần Hạo Hiên hình như rục rịch, nói:
- Đúng vậy! Thần thức tuy chỉ có lão tổ tông Tiên Anh Đạo Cốt cảnh mới bắt đầu tu luyện, nhưng thuật Thủ Nguyên của Tự Nhiên Đường chúng ta có thể xảo diệu trước tiên sử dụng thần thức thưa thớt. Thuật Thủ Nguyên sơ cấp chỉ có thể lấy ra phế đan sơ cấp nhất. Tu luyện thuật Thủ Nguyên đẳng cấp càng cao càng chiết xuất ra phế đan đẳng cấp cao, thậm chí khiến thần thức tăng tiến trước tiên, tuy tiến bộ rất chậm. Ở trong mắt đường khác dùng thời gian vào việc này không bằng lo tu luyện, dù sao thuật Thủ Nguyên tu luyện thần thức tốc độ tăng trưởng đến cuối cùng không thể hình thành thần thức áp chế hoặc công kích, khụ khụ.