Thái Sơ

Chương 138: Chương 138: Tu Tiên Ba Tháng Không Bằng Khỉ (1)




Tu vi của Bồ Hán Trung không cao nhưng là đạo sư rất tốt, gã kiên nhẫn nói:

- Đây chỉ là thuật thuần thú sơ cấp nhất, lấy nó huấn luyện dã thú cấp thấp như Đại Lực Viên Hầu thì được. Còn muốn thuần dã thú mạnh mẽ, tuy cũng dùng Ngự Thú Đan, Ngự Thú Châm nhưng về thuật ngự thú có chút khác biệt. Thuần phục linh thú thường thì bắt đầu từ việc nuôi linh thú con, từ nhỏ cho ăn ngon uống ngon, sau khi lớn lên nó tự nhiên nghe lời ngươi, đây là cách thuần phục linh thú đơn giản nhất. Nhưng linh thú con khẩu vị rất lớn, lại kén ăn, người bình thường không nuôi nổi, linh thú con rất hiếm có.

Bồ Hán Trung tạm dừng rồi nói tiếp:

- Nhưng linh thú nuôi từ nhỏ dã tính không mạnh, khi lớn lên không lợi hại bằng linh thú hoang dại.

Tần Hạo Hiên tò mò hỏi:

- Vậy để thuần phục linh thú trưởng thành hoang dại thì nên làm sao?

Bồ Hán Trung cười khổ nói:

- Những linh thú trưởng thành hoang dại trí lực rất cao, thực lực cực mạnh, ta không biết nên thuần phục thế nào. Nhưng ta nghe nói đút cho nó ăn một ít linh dược quý giá, dần dà nó tự nhiên phục ngươi. Chuyện này có thật hay không thì ta không biết.

Mắt Tần Hạo Hiên sáng rực. Nếu chỉ dựa vào linh dược quý giá đút cho linh thú trưởng thành ăn là có thể thuần phục, đối với người khác là xa không thể với tới nhưng không quá khó với hắn. Tuy nhiên Bồ Hán Trung nói thêm một câu tựa như thau nước lạnh dập tắt ngọn lửa hy vọng mới lóe sáng trong lòng Tần Hạo Hiên.

Bồ Hán Trung trầm ngâm nói:

- Nhưng ta nghĩ linh thú là sinh vật cao ngạo, dù đưa cho nó ăn thì nó sẽ không ăn.

Tần Hạo Hiên ngẫm lại thấy cũng đúng, đút cho ăn linh dược là được đến linh thú trưởng thành hoang dại, nghe không đáng tin chút nào. Dù nó ăn linh dược của ngươi nhưng rất có thể khi đó linh thú ăn luôn ngươi.

Bồ Hán Trung đưa một cây kim bạc cho Tần Hạo Hiên:

- Ngươi thử xem đi.

Khỉ nhỏ màu vàng sậm ở một bên hào hứng nhìn, mắt lấp lóe tia sáng nhân tình. Nó nhảy tới trước mặt Bồ Hán Trung, vươn tay khỉ rút một cây kim bạc ra khỏi bao kim của gã.

Với khỉ con bướng bỉnh này Bồ Hán Trung, Tần Hạo Hiên nhìn nhau cười, mặc nó chơi.

Tần Hạo Hiên làm theo Bồ Hán Trung chỉ cách linh quyết và pháp quyết, ghim kim bạc vào huyệt Thái Dương một con Đại Lực Viên Hầu, đút Ngự Thú Đan, vận chuyển linh lực trong người bấm linh quyết, niệm pháp quyết.

Không biết thủ thế bấm linh quyết có gì sai hay pháp quyết bị lỗi mà kim bạc không ghim vào não Đại Lực Viên Hầu, mắt nó ngơ ngác nhìn Tần Hạo Hiên, đứng yên tại chỗ không hiểu hắn muốn làm chi.

Lần đầu tiên ngự thú thất bại, Tần Hạo Hiên tìm ra nguyên nhân là khi hắn bấm linh quyết thì linh lực không theo kịp, khiến linh quyết vô dụng.

Tần Hạo Hiên không nản lòng, dù sao tư chất của hắn là như thế, nếu nhìn một lần đã học được thì hắn không phải nhược chủng. Hắn là nhược chủng nên càng phải chăm học luyện nhiều hơn.

Bồ Hán Trung đứng một bên cười tủm tỉm, không giúp đỡ Tần Hạo Hiên. Gã rút ra mấy cây kim từ bao kim nhanh chóng đâm vào huyệt Thái Dương ba con Đại Lực Viên Hầu, đút cho Ngự Thú Đan, gã cố ý bấm linh quyết thật chậm, lớn tiếng niệm pháp quyết để Tần Hạo Hiên xem rõ hơn.

Một số chỗ then chốt thì dùng mấy phần linh lực, khi bấm linh quyết nên điều động linh khí thế nào, Bồ Hán Trung nhắc nhở thật tỉ mỉ.

Bồ Hán Trung bấm thủ quyết, ba cây kim chui vào não ba con Đại Lực Viên Hầu, chỉ còn cái đuôi kim cỡ móng tay ló ra ngoài da. Bồ Hán Trung chỉ huy ba con Đại Lực Viên Hầu làm động tác khác nhau, khi chúng nó không phối hợp thì đút một số Vô Hoa Quả khô cho chúng, không lâu sau ba con Đại Lực Viên Hầu bước đầu bị thuần phục.

Tần Hạo Hiên cảm kích nhìn Bồ Hán Trung kiên nhẫn mà cẩn thận, tập trung tinh thần bắt chước. Sau vài lần thì cây kim ghim huyệt Thái Dương đã tiến sâu vào một tấc, hắn bắt đầu điều khiển Đại Lực Viên Hầu. Nhưng con Đại Lực Viên Hầu không phối hợp trăm phần trăm, Tần Hạo Hiên vừa đút Vô Hoa Quả khô vừa bấm linh quyết, niệm pháp quyết, linh quyết và linh lực phối hợp càng hoàn mỹ.

Bồ Hán Trung thấy Tần Hạo Hiên đã bước đầu điều khiển Đại Lực Viên Hầu, vừa lòng gật gù với tiến độ của hắn.

Khỉ con màu lông vàng sậm cầm cây kim, mắt lóe tia sáng hăm hở xem Bồ Hán Trung biểu thị hai lần thì nhặt một viên Ngự Thú Đan đi hướng một con Đại Lực Viên Hầu.

Khỉ con màu lông vàng sậm nhét Ngự Thú Đan vào miệng con Đại Lực Viên Hầu, ghim Ngự Thú Châm vào, bấm linh quyết bắt chước Bồ Hán Trung.

Tần Hạo Hiên, Bồ Hán Trung sớm chú ý động tác của khỉ con màu lông vàng sậm, hai người nhìn nhau cười. Khỉ con này thật thú vị, thấy gì bắt chước cái nấy. Nhưng công pháp đạo thuật ngự thú quyết sao có thể để một con khỉ học được?

Cảnh tượng tiếp theo làm Tần Hạo Hiên, Bồ Hán Trung không cười nổi. Khỉ con bấm thủ thế, khẹc khẹc mấy tiếng, người nó phát ra lốc xoáy linh khí như vòng xoáy, linh khí thiên địa xung quanh chớp mắt tụ vào bàn tay nó. Khỉ con bấm từng thủ thế giống hệt, linh khí thiên địa đậm đặc bị nó điều động, Đại Lực Viên Hầu mắt đờ đẫn bắt đầu làm động tác theo thủ thế của khỉ con.

Chuyện . . . chuyện gì đây?

Bồ Hán Trung cảm thấy mình đang nằm mơ, lúc gã học thuật ngự thú sư phụ từng nhấn mạnh: Thủ quyết, pháp quyết, điều phối linh khí, không thể thiếu một thứ!

Nhưng trong người khỉ con không có chút linh khí, không giống nhân loại niệm pháp quyết, nó bằng vào mấy thủ thế linh quyết đã có thể điều động linh khí thiên địa cho mình dùng, đáng sợ hơn là nó thật sự có thể ngự thú!

Đại Lực Viên Hầu bị khỉ con khống chế tùy theo bấm linh quyết càng nhanh tốc độ nhảy của nó cũng mau hơn, không cần cho ăn Vô Hoa Quả khô thì nó cũng không kháng cự, hoàn toàn thuần phục khỉ con từng bị chúng nó ăn hiếp.

Tần Hạo Hiên mới thử phối hợp hoàn mỹ linh khí, thủ quyết, pháp quyết, biết khó khăn nhiều cỡ nào, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn khỉ con, nỗi lòng rối bời, vừa mừng vừa bất đắc dĩ. Mừng vì đã nhặt được bảo bối, hắn vô tình mang về khỉ con biết học thuật ngự thú của nhân loại, học một lần là giỏi. Bất đắc dĩ vì khỉ con quen tay sử dụng thuật ngự thú, còn hắn thì chưa hoàn toàn nắm giữ.

Nói ra thì hắn còn không bằng một con khỉ.

Tần Hạo Hiên nhìn khỉ con toàn thân lông màu vàng sậm, một lần nữa hỏi Bồ Hán Trung:

- Bồ sư huynh xác định khỉ con này không phải dị chủng?

Bồ Hán Trung gật lại lắc đầu, gã nhìn chăm chú thật lâu sau cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:

- Trên Dị Thú Chí không có giống loài này, xem hình dạng của nó chỉ là khỉ bình thường nhưng nó có thể điều động linh khí thiên địa cho mình dùng, còn thông minh biết dùng thuật ngự thú của nhân loại chúng ta, mấy điểm này đã khác với bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.