Bồ Hán Trung ngẫm nghĩ, nói:
- Có lẽ là dị chủng không được ghi trong Dị Thú Chí, chúng ta mang nó đi gặp sư phụ, không chừng lão nhân gia có thể nhận ra là khỉ gì.
- Cũng được.
Tần Hạo Hiên nghĩ tới nghĩ lui thấy chỉ có sư phụ kiến thức rộng mới giải đáp được tại sao khỉ con có thể điều động linh khí thiên địa. Biết tên và điểm kỳ lạ của nó thì hắn có thể dạy cho nó vài thứ, thậm chí là linh pháp đạo thuật, không chừng sau này nó lợi hại còn hơn linh thú bình thường, thành trợ thủ đắc lực của hắn.
Trừ những linh thú cường đại có thể dời núi lấp biển, có con linh thú nào có thể tùy tiện điều động linh khí thiên địa cho mình dùng?
Tần Hạo Hiên đi qua muốn ôm khỉ con vàng sậm lên.
Khỉ con nhảy ra mấy bước, chớp chớp mắt nhìn Tần Hạo Hiên, trong ánh mắt có một ít đề phòng.
Tần Hạo Hiên nở nụ cười hiền ngây thơ vô số tội, ngồi xổm xuống nói chuyện với khỉ con:
- Khỉ con, ta và sư huynh định mang ngươi đi gặp sư phụ của ta, chỉ có sư phụ mới biết ngươi là loài khỉ gì.
Khỉ con chớp chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, nó không thấy ánh mắt và nét mặt Tần Hạo Hiên có gì ác ý. Nó như nghe hiểu lời của Tần Hạo Hiên, nhảy lên người hắn.
Khi mang khỉ con đến Tự Nhiên Đường thì màn đêm đã buông xuống.
Toàn Cơ Tử ở trong đả tọa mở mắt ra, nương ánh nến mờ đánh giá Tần Hạo Hiên từ trên xuống dưới, ân cần hỏi han:
- Mấy vị trưởng lão đó không làm khó dễ ngươi chứ?
- Đa tạ sư tôn quan tâm, đám người Hứa trưởng lão không khó xử đệ tử.
Toàn Cơ Tử nói:
- Ừm, vậy thì tốt. Đường tu tiên nguy hiểm khắp nơi, sau này ngươi phải càng cẩn thận hơn, có chuyện gì không nắm chắc thì nói cho vi sư ngay.
Toàn Cơ Tử nhìn khỉ con vàng sậm, thấy tia linh tính trong mắt khỉ, nghiền ngẫm hỏi Tần Hạo Hiên:
- Trễ vậy mang con khỉ đến tìm vi sư là có chuyện gì sao?
Tần Hạo Hiên xoa đầu khỉ:
- Đệ tử và Bồ sư huynh mắt kém không thể nhận ra đây là con khỉ gì, muốn hỏi sư tôn có từng thấy qua loài khỉ này, biết nó là khỉ gì không?
Khỉ con khẹc một tiếng, mắt mong mỏi nhìn Toàn Cơ Tử.
Toàn Cơ Tử cười khẽ:
- Con khỉ này rất có linh tính.
Toàn Cơ Tử bước xuống tháp đi tới trước mặt Tần Hạo Hiên, cẩn thận nhìn khỉ con, nửa ngày mới nói:
- Đây chỉ là khỉ bình thường, Dị Thú Chí không ghi về loài khỉ này, linh khí trên người nó rất yếu. Nhưng có thể điều động linh khí thiên địa chắc là . . . rất thông minh.
Tần Hạo Hiên vuốt đầu khỉ con vàng sậm, lòng hơi thất vọng. Hắn nghĩ khỉ con có thể điều động linh khí thiên địa cho mình dùng lẽ ra nên là dị chủng rất ghê gớm, nhưng Toàn Cơ Tử bảo nó chỉ là con khỉ bình thường thì đúng là khỉ bình thường. Một con khỉ bình thường tùy ý điều động thiên địa linh khí đã rất giỏi.
Tần Hạo Hiên trìu mến vuốt đầu nó, dường như khỉ con cảm giác hắn yêu thương và cưng chiều, đầu lông xù dụi ngực hắn.
Toàn Cơ Tử cười lại gần vuốt đầu khỉ con:
- Khỉ con này tuy không phải dị chủng nhưng bồi dưỡng tốt có lẽ sẽ không quá kém.
Ai ngờ khỉ con ghi hận Toàn Cơ Tử không nói lời hay, nhe răng trừng mắt kêu khẹc khẹc với lão. Nó ôm cổ Tần Hạo Hiên nhẹ nhàng trốn ra sau lưng hắn.
Hành động của khỉ con làm Toàn Cơ Tử buồn cười.
Lăn qua lộn lại thời gian đã khuya, Toàn Cơ Tử nói với Bồ Hán Trung:
- Trong núi buổi tối khó đi, dù trở về Linh Điền Cốc thì trời cũng sắp sáng. Hơn nữa sáng mai ta sẽ truyền Thiên Hà Đạo Pháp cho Tần Hạo Hiên, ngươi hãy đi dọn dẹp một sương phòng, đêm nay cho Tần Hạo Hiên ở tạm, ngày mai dạy Thiên Hà Đạo Pháp cho hắn rồi hẵng trở về.
Bồ Hán Trung gật đầu:
- Vâng!
Bồ Hán Trung mang Tần Hạo Hiên vào một sương phòng, dàn xếp xong gã hai ngày không nghỉ ngơi cũng trở về ngủ.
Trong phòng.
Tần Hạo Hiên nương ánh nến mờ nhìn khỉ con, nói:
- Khỉ con, ta đặt tên cho ngươi được không? Ưm, gọi là Tiểu Kim đi?
Khỉ con nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nó có thể nghe hiểu lời của Tần Hạo Hiên nhưng không biết tên Tiểu Kim là tốt hay xấu. Nó nghiêng cổ nghĩ một lúc rồi tùy Tần Hạo Hiên quyết định.