Thái Sơ

Chương 121: Chương 121: Tu Tiên Lục Nghệ Tự Nhiên Ngự (2)




- Đệ tử và Mộ Dung Siêu chọn khối đất này.

Sở trưởng lão lười suy tính nữa, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Bồ Hán Trung, thầm phỏng đoán phải chăng gã có pháp bảo đặc biệt gì chuyên dùng để tìm linh địa tốt? Hay Tự Nhiên Đường có cách tìm đất đặc biệt?

Sở trưởng lão ghi lại địa giới đất của Từ Vũ, Mộ Dung Siêu xong nghi hoặc nhìn Tần Hạo Hiên một lúc rồi đi.

Không chỉ mình Sở trưởng lão nghi ngờ Bồ Hán Trung có mang pháp bảo đặc biệt gì, Gia Luật Tề đã tìm linh địa cho Trương Cuồng cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bồ Hán Trung. Đặc biệt Bồ Hán Trung lại tìm linh địa tốt cho Từ Vũ, Gia Luật Tề khẳng định Bồ Hán Trung có mang bảo bối, nếu bảo bối đó rơi vào tay gã thì tốt biết bao, ý nghĩ xấu xa đó dâng lên trong lòng gã.

Mất cả buổi chiều, trước khi màn đêm buông xuống kết thúc công tác chọn đất, sư huynh Nhập Đạo mang theo đệ tử của mình về ký túc xá.

Nhập Tiên Đạo là đệ tử cũ mang theo đệ tử mới, tự mình chỉ dạy tu tiên, không chỉ chọn đất trồng, đả tọa tu luyện, khi nào ăn cơm ngủ, ăn bao nhiêu, ngủ bao lâu đều có chú ý. Tu tiên không chỉ là đả tọa dưỡng khí, nó là môn học vấn phức tạp mà lớn lao.

Phải công nhận Tần Hạo Hiên chọn Bồ Hán Trung của Tự Nhiên Đường là thích hợp nhất, bởi vì bản thân gã là nhược chủng. Nhiều năm qua Bồ Hán Trung tích lũy kinh nghiệm thích hợp cho nhược chủng tu luyện, đệ tử nhược chủng ăn bao nhiêu, ngủ bao lâu cũng có công thức đại khái, điều chỉnh tùy tình huống cá nhân, một số cách phù hợp với nhược chủng hơn bốn đại đường.

Sáng sớm hôm sau, Bồ Hán Trung mang Tần Hạo Hiên đến đất hoang. Có nhiều đệ tử mới đã vất vả cần cù lao động, khai hoang cuốc đất.

Một số người không cuốc đất ngược lại đứng đó hét lớn:

- Chiêu tùy tùng! Hiện tại chưa cắm rễ, không tự tin cắm rễ trong ba tháng thì đến đây, số người có hạn!

Tần Hạo Hiên khó hiểu nhìn Bồ Hán Trung.

Bồ Hán Trung giải thích rằng:

- Đệ tử không tự tin cắm rễ vừa không muốn bị đuổi về quê thì trở thành tùy tùng của cường giả là cách ở lại duy nhất. Sau khi thành tùy tùng được quyền lợi không bị đuổi về quê, nhưng không có tự do cá nhân, nếu bị chủ tử đuổi tương đương với bị trục xuất tông môn, không thể ở trong Thái Sơ Giáo nữa. Dù hiện tại không cắm rễ đều có quyền lợi tuyển nhận tùy tùng, nếu đi theo chủ tử không tốt, trong ba tháng chủ tử không cắm rễ bị trục xuất ra tông môn thì tùy tùng của người đó cũng bị đuổi ra. Hạn chế số tùy tùng tuyển nhận phân chia tùy tư chất tiên chủng, đệ tử nhược chủng được hai người, đệ tử tiên chủng tràn đầy được bốn người, hôi chủng được mười người, tử chủng có thể tuyển nhận năm mươi người.

Mắt Tần Hạo Hiên lóe tia sáng hỏi:

- Cái gọi là tùy tùng tức là dùng tôn nghiêm đổi lấy quyền lợi ở lại?

Tần Hạo Hiên thầm mừng mình đã cắm rễ, nảy mầm, nếu kêu hắn bán tự tôn để ở lại thì rất đau khổ. Nhưng đến bước đường đó, hắn vì phụ mẫu còn cách nào khác?

Bồ Hán Trung tạm dừng một lúc rồi nói:

- Ngươi nhìn mười mẫu đất này, nếu chỉ có hai chúng ta thì nhổ cỏ, sau đó bào đi đá vụn cát đất phải mất nửa tháng mới xong. Lại xới đất gieo trồng cần hơn một tháng, mỗi ngày gánh nước tưới, đừng mơ làm được gì khác trong ba tháng này. Nên chúng ta cũng phải tuyển nhận tùy tùng.

Tùy tùng có thể hỗ trợ cày ruộng làm việc vặt, tác dụng rộng khắp, mọi người đều muốn chiêu vài tùy tùng sính uy phong. Nhưng trừ Trương Cuồng, Lý Tĩnh, Từ Vũ, Trương Dương đã nảy mầm, dù Mộ Dung Siêu là hôi chủng đứng trong rộng của mình gân cổ la nửa ngày chỉ chiêu được một tùy tùng. Những người khác càng khỏi phải nói, càng không nhắc tới Tần Hạo Hiên bị Trương Cuồng, Trương Dương ghen ghét ước gì dồn hắn vào chỗ chết.

Tần Hạo Hiên thấy quá trình Mộ Dung Siêu nhận người, dứt khoát từ bỏ ý định chiêu người. Hắn đắc tội quá nhiều người, sư huynh Nhập Đạo bốn đại đường còn không muốn chọn hắn tránh cho bị vạ lây, càng đừng nói những đệ tử nhược chủng sinh tồn trong kẽ hở đến bây giờ, được rèn luyện khôn khéo còn hơn khỉ.

Từ Vũ đã chiêu được hơn hai mươi tùy tùng đang suy nghĩ chia mấy người cho Tần Hạo Hiên mà không làm hắn mất sĩ diện, nàng nghĩ tới nghĩ lui không có cách nào.

Bồ Hán Trung cười khổ nói:

- Sư đệ không cần rầu, nếu không phải tư chất như vô thượng tử chủng khiến người người đều muốn bám dính thì không chiêu được tùy tùng là chuyện thường. Người Tự Nhiên Đường chúng ta không ai có tùy tùng, nhưng chúng ta có một cách chiêu được tùy tùng. Nhân vật lợi hại không cần cách này, người tự phụ thì khinh thường dùng.

Tần Hạo Hiên mừng rỡ hỏi:

- Chỉ cần có thể chiêu đến tùy tùng là được, cày mười mẫu đất không dễ chịu chút nào.

- Cách này là dùng thú thay thế tùy tùng, bắt giữ thuần phục rồi dạy nó làm việc. Nếu bắt được linh thú thì tốt nhất, nhưng linh thú quá quý giá, bắt giữ có khó khăn rất lớn, thuần phục đã khó càng khó thêm. Nếu bắt được một số dã thú có linh trí có sức chịu đựng thì cũng thay thế được. Ví dụ Đại Lực Viên Hầu, loài khỉ này sức lực rất lớn, khá thông minh, chuyện gì dạy vài lần là có thể bắt chước làm được. Môn phái hạn chế tuyển nhận tùy tùng là nhằm vào số người, nếu ngươi thuần phục được dã thú linh thú làm tùy tùng thì bao nhiêu con đều được.

- Bồ sư huynh, ở đâu bán Đại Lực Viên Hầu? Giá cả thế nào?

Tần Hạo Hiên sờ mười lượng hạ tam phẩm linh thạch trong ngực, thầm nhủ chắc có thể mua được vài con.

Bồ Hán Trung cười gượng:

- Không mua được, chúng ta phải lên núi bắt, sau khi bắt tự mình thuần phục. Đây là ngự trong Tu Tiên Lục Nghệ, cũng là môn học vấn vô cùng quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.