Thái Sơ

Chương 228: Chương 228: Vô Mạch Kim diệp ít người tu (1)




- Xuất diệp rồi?

Vẻ mặt Diệp Nhất Minh đầy sự nghi ngờ, hỏi Tần Hạo Hiên:

- Có cảm giác không thoải mái hay không?

Tần Hạo Hiên gật gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu, nói:

- Rất tốt.

Lúc này linh khí lưu chuyển bình thường trong cơ thể hắn, đi lại trong kinh mạch còn dễ dàng hơn rất nhiều so với trước lúc xuất diệp, linh lực trong đan điền cũng tinh thuần hùng hậu hơn. Tuy hắn không hiểu tại sao không luyện công vận khí mà có thể bỗng nhiên xuất diệp, nhưng trước mắt mọi thứ đều rất bình thường.

Diệp Nhất Minh vẫn không yên lòng, dặn dò Tần Hạo Hiên:

- Đệ chớ nói chuyện, ta dùng linh lực nhập vào cơ thể, tra xét một phen giúp cho đệ.

Hắn tự tay ấn vào bụng của Tần Hạo Hiên, chú nhập một đạo linh lực, phát hiện khí tức trong cơ thể Tần Hạo Hiên bình thường, khí lưu vững vàng trong đan điền, linh lực trong kinh mạch cũng quay vòng đâu vào đấy.

Diệp Nhất Minh lại dẫn đạo linh lực tra xét Tiên miêu của Tần Hạo Hiên, trên đỉnh Tiên miêu quả nhiên mọc ra một phiến lá Tiên diệp, tuy phiến Tiên diệp này còn rất nhỏ nhưng đích thật là thuận lợi hoàn thành xuất diệp rồi.

Tần Hạo Hiên thật sự xuất diệp chứ không phải tẩu hỏa nhập ma, bấy giờ nỗi lo lắng trên gương mặt của Diệp Nhất Minh mới rút đi toàn bộ, nhược chủng có thể xuất diệp trong sáu tháng cũng rất tốt.

Đúng rồi, Tiên diệp của Tần Hạo Hiên là mấy mạch? Mang theo nghi vấn này, Diệp Nhất Minh mới vừa yên tâm lại trở nên khẩn trương, nếu Tiên diệp của Tần Hạo Hiên có ít mạch lạc, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thành tựu tương lai của hắn.

Tiên diệp cũng phân theo tư chất, tư chất của nó tốt xấu là căn cứ vào mạch lạc trên diệp tử nhiều hay ít, vô mạch là kém nhất, thất mạch là mạnh nhất.

Diệp Nhất Minh nhập linh lực vào trong Tiên diệp của Tần Hạo Hiên, linh khí nhập Tiên diệp, vẻ mặt vốn đầy sắc thái vui mừng bỗng nhiên trở nên khổ sở, hắn cảm giác được rõ ràng Tiên diệp của Tần Hạo Hiên không có mạch lạc. Tuy rằng xuất diệp rồi nhưng Tiên diệp ra chính là thứ nát nhất, tương lai phát triển tuyệt đối không như những đệ tử có Tiên diệp mạch lạc nhiều.

- Tiên diệp của đệ không có mạch lạc.

Diệp Nhất Minh thầm thở dài một hơi, ngoài miệng lại an ủi Tần Hạo Hiên:

- Sáu tháng có thể xuất diệp, coi như rất đáng gờm trong nhược chủng rồi. Tuy phiến Tiên diệp thứ nhất của đệ không có mạch lạc, thế nhưng tương lai còn có 48 phiến Tiên diệp, mỗi phiến Tiên diệp mạch lạc đều không giống nhau, mặc dù là tử chủng đệ tử cũng không thể bảo đảm mỗi phiến Tiên diệp của mình đều có thể có thất mạch, nhược chủng cũng có cơ hội xuất một số Tiên diệp nhiều mạch. Ngày hôm nay nhất định là đệ bi thương quá độ, không có chuẩn bị sẵn sàng, lần sau tới gần xuất diệp chuẩn bị sẵn sàng, vận khí hành công, nhất định có thể xuất Tiên diệp tam mạch tứ mạch, thậm chí mạch lạc nhiều hơn.

Tần Hạo Hiên gật gật đầu, hắn có thể cảm giác được Tiên miêu sinh cơ thịnh vượng sau khi xuất diệp, theo lý thuyết không nên là Tiên diệp vô mạch. Hắn ngầm điều động thần thức tra xét Tiên diệp, bất ngờ phát hiện trên phiến Tiên diệp nho nhỏ này, quả nhiên không có một cái mạch lạc, hắn không thể tin lại nhập linh lực vào lần nữa.

Sau khi Tiên diệp được quán thâu linh lực, mạch lạc sẽ phát ra vi quang, lúc này có thể thấy rõ Tiên diệp có bao nhiêu mạch lạc.

Sau khi Tần Hạo Hiên chú nhập linh lực thì phát hiện Tiên diệp của mình quả nhiên không có mạch lạc. Hắn không cam lòng gia tăng linh lực chú nhập, thật thất vọng rồi, Tiên diệp của mình hoàn toàn không có mạch lạc.

Ngay tại lúc hắn chuẩn bị triệt hồi linh lực thì bất ngờ phát hiện Tiên diệp của mình mơ hồ tản ra kim quang.

Không có mạch lạc, thế nhưng cả phiến lá lại tản ra kim quang. Tần Hạo Hiên lại càng chú nhập linh lực thêm mấy phần, kim quang của Tiên diệp càng tăng lên mấy phần.

Không phải Tiên diệp đều có màu xanh biếc hay sao? Sao lại lập lòe kim quang như thế? Tần Hạo Hiên rất kinh ngạc nhưng không dám tùy tiện lên tiếng hỏi.

Nếu nhập đạo sư huynh vẫn là Bồ Hán Trung, có thể Tần Hạo Hiên sẽ lên tiếng hỏi thăm, nhưng trước mắt là Diệp Nhất Minh chưa thân quen, tuy sư huynh hết sức quan tâm đến mình nhưng Tiên diệp màu vàng có thể liên lụy đến bí mật của mình, Tần Hạo Hiên quyết định tạm thời che giấu.

Tuy Tần Hạo Hiên xuất diệp có động tĩnh không nhỏ, nhưng vì Nhập Tiên đạo vào mấy ngày cuối cùng, vì có thể thu hoạch không tệ ở trong thủy phủ, mấy ngày nay càng mấu chốt hơn, bao gồm cả Trương Cuồng, Lý Tĩnh và những tử chủng đệ tử khác, đều dốc lòng tu luyện không để ý đến chuyện bên ngoài. Họ đều tiến hành xung kích lần cuối cùng, vì thế Tần Hạo Hiên xuất diệp chỉ vẻn vẹn kinh động đến mấy người ở gần hắn mà thôi.

Mấy người này đều là người của trận doanh Từ Vũ, xuất diệp được cho là một đại sự, hơn nữa người xuất diệp là Tần Hạo Hiên lại có quan hệ cực kỳ mật thiết với Từ Vũ.

Ngày hôm nay Bồ Hán Trung tử vong, bọn họ vốn tưởng rằng Tần Hạo Hiên sẽ chịu ảnh hưởng, khẳng định cách xuất diệp còn rất xa. Kẻ không hiểu quan hệ giữa Tần Hạo Hiên và Từ Vũ nghĩ rằng địa vị của Tần Hạo Hiên ngày sau khẳng định sẽ xuống dốc không phanh trước Từ Vũ, nhưng không ngờ Tần Hạo Hiên chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại hóa đau thương thành lực lượng, một lần hành động xuất diệp, đạo tâm chắc chắn đến mức làm người ta kinh ngạc, lập tức thay đổi cái nhìn đối với hắn, đua nhau chạy tới nịnh bợ.

Tần Hạo Hiên vừa mới mở cửa, muốn phóng một số trọc khí từ trong phòng ra ngoài, mấy đệ tử liền đua nhau xúm lại.

- Chúc mừng Tần sư huynh xuất diệp, Tần sư huynh xuất diệp trong sáu tháng, ta thật là ao ước chết đi được!

- Trước khi Tần sư huynh xuất diệp đã lợi hại như vậy, sau khi xuất diệp khẳng định sất trá phong vân, trời cao đất rộng do huynh bay lượn, sau này xin Tần sư huynh dìu dắt tiểu đệ thêm a.

- Ai, Tần sư huynh là nhược chủng, ta cũng nhược chủng, nhưng có thể nói là khác biệt một trời một vực. Thật khiến cho ta xấu hổ quá đi mất!

Tần Hạo Hiên miễn cưỡng nở nụ cười tươi, nói lấy lệ:

- Nhập Thủy phủ chỉ có ba ngày thôi, các ngươi cũng tranh thủ tu luyện đi.

Vài tên đệ tử đặc biệt đi tới lấy lòng cũng cảm thấy Tần Hạo Hiên nói có lý, hiện tại đại đa số đều đang bế quan tu luyện, xung kích cuối cùng, bản thân mình lãng phí thời gian ở đây đúng là không khôn ngoan, vì thế bọn họ chợt nghiêm sắc mặt, cáo từ Tần Hạo Hiên sau đó lập tức trở về tu luyện.

Không lâu sau, lo lắng cho Tần Hạo Hiên bi thương tâm quá độ, Từ Vũ và Mộ Dung Siêu cùng đi đến phòng của Tần Hạo Hiên.

- Hạo Hiên ca ca.

Từ Vũ thấy trên mặt Tần Hạo Hiên tuy vẫn còn nét bi thương, nhưng tinh thần không tệ, xem ra như thoát thai hoán cốt vậy, nàng nói:

- Ah, nhìn sư huynh hơi khác một chút a?

Tần Hạo Hiên cười cười, nói:

- Ta xuất diệp rồi.

- Xuất diệp? Hạo Hiên ca ca giỏi quá.

Từ Vũ cả kinh, sau đó gương mặt tươi cười, nhìn nụ cười trên mặt nàng được phát ra từ phế phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.