Thái Sơ

Chương 229: Chương 229: Vô Mạch Kim diệp ít người tu (2)




So với Từ Vũ, Mộ Dung Siêu lại thật sự kinh ngạc, thần sắc cổ quái. Hắn vốn cho rằng cái chết của Bồ Hán Trung sẽ là một đả kích trọng đại đối với tâm cảnh của Tần Hạo Hiên, xuất diệp còn rất xa, mà bản thân mình trong một tháng này đã tấn thăng đến Tiên Miêu cảnh Tứ diệp rồi, cái này lên còn kia xuống, tâm tình của Từ Vũ khẳng định sẽ dần dần có khuynh hướng ngiêng về phía mình, nhưng không ngờ Bồ Hán Trung vừa mới chết, Tần Hạo Hiên liền xuất diệp rồi, tâm cảnh không bị ảnh hưởng chút nào. Loại đạo tâm này quả thực thật đáng sợ.

- Đúng rồi, Hạo Hiên ca ca, Tiên diệp của huynh là mấy mạch?

Nhìn ánh mắt mong đợi của Từ Vũ, Tần Hạo Hiên trả lời rất bình tĩnh:

- Vô mạch.

- Ah.

Từ Vũ sững sờ, Tiên diệp vô mạch là nát nhất trong tất cả Tiên diệp, còn ảnh hưởng trực tiếp đến thành tựu trong tương lai.

Mộ Dung Siêu nghe nói Tần Hạo Hiên Tiên diệp vô mạch, trong lòng chợt cao hứng, hắn xuất bốn phiến Tiên diệp, một phiến kém nhất cũng là ngũ mạch, ba phiến còn lại đều là lục mạch. Còn hiện tại Từ Vũ đã Tiên Miêu cảnh Bát diệp càng biến thái hơn, tất cả Tiên diệp đều là thất mạch.

Tuy Tần Hạo Hiên xuất diệp rồi, nhưng lại xuất Tiên diệp nát nhất, sau này chênh lệch giữa hắn và mình sẽ càng ngày càng lớn.

Từ Vũ vừa “Ah” lên một tiếng lập tức đã hối hận, Hạo Hiên ca ca xuất Tiên diệp nát nhất khẳng định trong lòng rất khó chịu, tuy huynh ấy không biểu hiện ra, nhưng thái độ giật mình của mình như thế chỉ sợ sẽ làm cho huynh ấy đau lòng, vì thế ôn nhu an ủi:

- Hạo Hiên ca ca, vô mạch cũng không việc gì đâu. Mấy ngày nay muội nghe La sư tỷ nói từng có một người nhược chủng cũng rất lợi hại, Tiên diệp của hắn cũng chưa có mạch lạc, lại dựa vào một đạo tâm kiên định tu luyện đến Tiên Thụ hậu kỳ Tiên Luân cảnh. So sánh với vị tiền bối này, chẳng phải chúng ta còn có Hành Khí tán sao? Hơn nữa La sư tỷ cũng sắp luyện ra Hành Khí đan cho chúng ta rồi, chỉ chờ Hộ Mạch tán được Thường Kế Tử sư huynh luyện ra, ca ca phục dùng Hộ Mạch tán sau đó sử dụng Hành Khí đan, tốc độ tu luyện khẳng định tăng trưởng rất lớn, phiến Tiên diệp tiếp theo khẳng định sẽ tốt hơn.

Tần Hạo Hiên cười cười, thần tình bình tĩnh ung dung, không mảy may bởi vì Tiên diệp vô mạch mà mặt như đưa đám:

- Tiên Miêu cảnh tổng cộng có bốn mươi chín phiến Tiên diệp, sau này còn có 48 phiến Tiên diệp, Vũ muội muội, muội không cần lo lắng cho ta. Đường tu tiên còn dài, ta sẽ không tranh chấp nhất thời. Vũ muội muội, Mộ Dung sư đệ, cám ơn sụ quan tâm của hai người, khoảng cách Nhập Thủy phủ chỉ còn ba ngày nữa, tranh thủ thời gian quay về tu luyện đi.

Nghe Tần Hạo Hiên nói như vậy, Từ Vũ mừng rỡ liên tục gật đầu, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống. Nhưng Mộ Dung Siêu lại bị lời nói của Tần Hạo Hiên khiến cho kinh hãi, cũng âm thầm tự nhủ nhất định mình phải cố gắng lên, tranh thủ xuất Tiên diệp thất mạch, thật vất vả mới bù lại chênh lệch to lớn, không thể để cho Tần Hạo Hiên lại đuổi kịp mình.

- Hạo Hiên ca ca cố gắng lên tu luyện, muội cũng đi về trước tu luyện đây.

Sau khi Từ Vũ và Mộ Dung Siêu cáo từ, Tần Hạo Hiên lại lâm vào trầm tư.

Bản thân mình tuy xuất diệp rồi nhưng xuất một phiến không có mạch lạc, Tiên diệp lại lóe kim quang, chuyện này rốt cuộc là như thế nào chứ? Nếu như có Bồ sư huynh ở đây vậy mình có thể thỉnh giáo sư huynh, hiện tại nên đi thỉnh giáo ai đây? Tiên diệp màu vàng rốt cuộc là tốt hay xấu? Tần Hạo Hiên vừa nghĩ vừa lấy di thư của Bồ Hán Trung ra, lại nhìn một lần nữa. Bồ Hán Trung nhiều lần nhắc tới sư tôn, vì thế Tần Hạo Hiên quyết tâm đi thỉnh giáo sư phụ Tuyền Cơ Tử.

Đi tới Tiên Vân xa tràng, sau khi trả tiền xe thì một mạch đi tới Vô Danh phong.

Lúc này màn đêm mới vừa tới, trên đường thỉnh thoảng đụng phải đệ tử Tự Nhiên đường, tuy không nhận ra nhau nhưng đều chào hỏi hữu hảo, rồi một đường đi tới trước cửa cy3a Tuyền Cơ Tử, bên đường đều có người chào hỏi hắn, hắn cũng gật đầu mỉm cười nhã nhặn, khiến cho Tần Hạo Hiên cảm giác thật ấm áp như người một nhà.

Tự Nhiên đường tuy có yếu nhược nhưng không thiếu nhân tình, so sánh với Tứ Đại đường khác hết thảy đều dựa vào thực lực để nói chuyện, ở Tự Nhiên đường đa phần là dịu dàng ấm áp hơn, lòng quy chúc giống như người nhà vậy. Theo Tần Hạo Hiên, bất luận thực lực của Tứ Đại đường có mạnh hơn nữa, vinh dự nhiều hơn nữa cũng không cách nào so sánh được.

Đệ tử dẫn đường cũng nhận ra Tần Hạo Hiên, vả lại Tuyền Cơ Tử đã từng phân phó nếu như Tần Hạo Hiên có tới thì không được ngăn trở, cứ cho hắn trực tiếp vào là được.

Vì thế Tần Hạo Hiên không bị ngăn cản, đi thẳng tới cửa phòng của Tuyền Cơ Tử, nhẹ nhàng gõ cửa, lên tiếng:

- Sư phụ, đệ tử Hạo Hiên đến gặp ngài.

- Hạo Hiên a, vào đi.

Giọng nói Tuyền Cơ Tử hiền hòa, lại có lễ nghĩa, không mảy may kiêu căng lấy tư cách trưởng bối đối đãi với vãn bối.

Tần Hạo Hiên hết sức kính trọng lão nhân Tuyền Cơ Tử này, hắn đẩy cửa phòng, đi tới liền quỳ mọp dưới đất:

- Đệ tử Hạo Hiên tham kiến sư phụ.

Tuyền Cơ Tử nhìn Tần Hạo Hiên, hiền hòa nói:

- Đứng lên đi, miễn lễ nghi phiền phức đi cũng được.

Lão chỉ vào một cái ghế ở trước giường của mình rồi nói:

- Ngồi đi.

Tần Hạo Hiên an tĩnh ngồi ở một bên.

- Đã trễ thế này mà vẫn tìm đến vi sư, hẳn là có chuyện rồi?

Trên mặt Tuyền Cơ Tử còn sót lại mấy phần bi thương, nhìn Tần Hạo Hiên hỏi:

- Ngươi có hài lòng với Diệp sư huynh?

- Diệp sư huynh đối đãi với đệ tử rất tốt.

Tần Hạo Hiên hơi hơi khom người, nói:

- Tối nay đệ tử đi tới là muốn nói cho sư phụ biết, xế chiều hôm nay đệ xuất diệp rồi.

Tuyền Cơ Tử vui vẻ cười nói:

- Nhập môn sáu tháng xuất diệp, đúng là kỷ lục nhanh nhất của Tự Nhiên đường chúng ta. Rất tốt! Là Tiên diệp mấy mạch?

- Vô mạch.

Tần Hạo Hiên vừa nói ra vô mạch lập tức chú ý quan sát thần tình của Tuyền Cơ Tử. Gương mặt của Tuyền Cơ Tử lúc này vẫn vui vẻ, không hề biến hóa khi nghe Tần Hạo Hiên nói rằng Tiên diệp vô mạch, thậm chí không có chút dao động nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.