Tô Hoành ở ngoài Dực Khôn cung dao động nửa canh giờ, vẫn không vứt được mặt mũi của mình, quay về nơi ở của mình.
Tần Cẩn Du ngây người nửa ngày ở thượng thư phòng, thật sự là quá mệt mỏi, vừa nằm xuống liền ngủ mê man, Cẩm Họa kéo nàng dậy uống thuốc, nàng cũng không có chút tinh thần nào, tựa vào trên giường, híp mắt, tùy ý cẩm Cẩm Họa đút thuốc cho nàng.
Tần Cẩn Du tuy rằng mơ mơ màng màng, nhưng không có quên kéo lấy tay áo Cẩm Họa, thì thào nói: “Cẩm Họa... Không thể bị người khác cướp đi...”
Tần Cẩn Du từ nhỏ được nuôi dưỡng như một nam hài, ngày thường ngôn ngữ cử chỉ đều giống một nam hài, không nhìn ra một chút dấu vết của nữ hài tử, hiện giờ sinh bệnh, lại nhìn vài phần nhu nhược của nữ hài.
Cẩm Họa nhìn Tần Cẩn Du ngủ say, có chút ưu sầu.
Nàng thật sự không hiểu Hiền phi nương nương đến tột cùng là tính toán cái gì, lại để Tần Cẩn Du phẫn nam trang tiến cung, mà người Tần gia cũng không có dị nghị gì, Tần Cẩn Du hiện giờ tuổi còn nhỏ, phẫn nam trang người khác có lẽ chưa nhìn ra cái gì, chỉ là năm sáu năm sau thì sao?
Nếu là bị người ngoài phát hiện ra Tần Cẩn Du thật sự là nữ hài tử, Tần gia và Hiền phi chẳng phải là phạm vào tội khi quân?
Cẩm Họa phiền não lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể tự an ủi mình, Hiền phi nương nương có thể sừng sững trong cung nhiều năm không ngã, nhất định phải có chủ ý, có lẽ sau này của Tần Cẩn Du đều đã được tính toán kỹ rồi.
Tần Cẩn Du ngủ rất lâu mới tỉnh, tuy rằng vẫn còn chút chóng mặt, cơ thể cũng vẫn vô lực như trước, nhưng so với trước khi đi ngủ đã tốt hơn nhiều.
Tần Cẩn Du một khi đã không còn khó chịu như vậy, liền không chịu ngồi yên.
Nàng thừa dịp Cẩm Họa không ở bên cạnh, tự mình thay đổi quần áo, đi lang thang trong Dực Khôn cung.
Tần Cẩn Du mới nhớ ra ngày mai hình như là sinh nhật của Tô Hoành, nàng lúc đó đã vỗ ngực đảm bảo mình nhất định đi xem hắn, hơn nữa còn chuẩn bị lễ vật cho hắn.
Lúc đó chính mình tựa hồ còn nói, nàng chuẩn bị lễ vật không phải là lễ vật trong cung mà là do tự nàng làm.
Tần Cẩn Du nghĩ đến thời điểm mình hứa, liền hận không thể xuyên qua quay về che lại miệng mình.
Tùy tiện lấy bất kỳ món đồ nào đó tặng Tô Hoành không tốt hay sao, mà chính mình tại sao lại muốn tự đưa đồ tự tay mình làm?
Tần Cẩn Du nghĩ mà hối hận, ánh mắt nhìn ngắm xung quanh, muốn nhìn từ trong cảnh vật bốn phía để tìm ra linh cảm.
Cho dù Tần Cẩn Du có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra, tuyệt đối không thể thu hồi lại, chỉ có thể làm chút gì đó đặc biệt.
Trên ngọn cây có cánh hoa màu vàng đang rơi xuống, vài cái bị gió thổi rơi trên đầu Tần Cẩn Du, từ từ dừng lại trên chóp mũi Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du xé cánh hoa, ngửi thấy một mùi thơm, nuốt một ngụm nước bọt, bụng vang lên một tiếng.
Nàng đói bụng.
Mùi hương ngọt ngào này giống như hương vị của Thạch hoa quế cao.
Thạch hoa quế cao, Sơn tra cao, Phù dung cao, Trà hạnh nhân, Oản đậu hoàng, Đậu tây cao, Bánh quy xốp, Chỉ bạc cuốn...
Trong đầu Tần Cẩn Du đột nhiên xuất hiện nhiều món ăn điểm tâm thường ngày, bụng lại càng thêm đói.
Nhóm thư đồng trong cung rất ít khi được ăn điểm tâm, Tần Cẩn Du bởi vì ở Dực Khôn cung, lại được Hiền Phi và Ngụy Thanh Nguyệt Ngụy Thanh Hoài quan tâm, lên thật ra cũng được ăn không ít điểm tâm.
Tần Cẩn Du nhìn chằm chằm đóa hoa kia một lúc lâu, mới đem chính mình từ bên trong ảo tưởng Thạch hoa quế cao, Sơn tra cao, Phù dung cao ra ngoài, tiếp tục tự hỏi nên tặng Tô Hoành lễ vật gì.
Tần Cẩn Du dao động một hồi lâu, cũng không có chủ ý nào, có chút phiền não lắc lắc tay.
Nàng vung tay, linh lực thuận theo đầu ngón tay bay ra ngoài, bay về phía thân cây.
Hoa trên cây trong nháy mắt bị linh lực của Tần Cẩn Du đánh rơi xuống.
Đến khi Tần Cẩn Du phản ứng được, thì những bông hoa đó đều sắp rơi xuống hết đất.
Tần Cẩn Du nhanh chóng dùng linh lực khiến những bông hoa này lơ lửng giữa không trung.
Tần Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn cành cây trên đầu, nghĩ cách làm thể nào để đem những bông hoa này quay về trên cây.
Cố gắng một lúc lâu mà kết quả không thành công, Tần Cẩn Du có chút chán nản cúi đầu.
Người một khi bị bệnh, linh lực cũng yếu đi, không còn tốt như trước.
Tuy rằng lúc đầu linh lực của nàng cũng không thể đem nhưng bông hoa về trên cây.
Tần Cẩn Du lặng lẽ đứng dưới gốc cây, vẻ mặt uể oải.
Nàng mệt mỏi quá, nàng muốn quay về, nàng muốn ăn Sơn tra cao, Phù dung cao, Thạch hoa quế cao...
Tô Hoành ở một bên âm thầm quan sát hồi lâu rốt cục nhịn không được đi ra hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Tần Cẩn Du đầu tiên là sửng sốt, sau đó tươi cười: “Ngươi là đến thăm ta phải không?”
Tô Hoành ngẩng cao đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, lời nói lại rất ngây thơ: “Ta đi ngang qua, cũng không phải là đến thăm ngươi.”
Sau khi Tô Hoành quay về chỗ của mình, vẫn không yên lòng, làm cái gì cũng hỏng, cuối cùng vẫn là không nhịn được đi vào Dực Khôn cung.
Nhưng mà sau khi đi vào lại không biết Tần Cẩn Du rốt cuộc ở nơi nào, lại càng sợ xấu hổ không dám tìm người hỏi đường, lên loanh quanh ở đây, không nghĩ tới không bao lâu thế nhưng lại nhìn thấy được Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du bĩu môi: “Nếu không phải đến gặp ta, thì ta đi đây.”
Nói xong, quả nhiên xoay người bước đi.
Tô Hoành đen mặt, đợi cho Tần Cẩn Du đi cách xa một đoạn, rốt cuộc nhịn không được hô lên: “Ngươi... Ngươi nhớ ngày mai là ngày gì không?”
Tần Cẩn Du xoay người quay lại, đi vài bước, giả bộ vui vẻ nói: “Ngày mai tự nhiên là ngày mà ta không cần đi thượng thư phòng, còn có thể là ngày gì?”
Trái tim Tô Hoành nhất thời lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất.
Hắn đặc biệt chạy đến thăm Tần Cẩn Du, nàng lại ngay cả sinh nhật của mình cũng không nhớ!
Tô Hoành tức giận đỏ mặt, muốn đi ngay lập tức, nhưng lại nhớ bệnh tình của Tần Cẩn Du, vì thế đứng yên tại chỗ không nói chuyện.
Tần Cẩn Du thấy Tô Hoành thật sự tức giận, cũng không dám trêu đùa, cười hì hì giơ đồ trong tay về phía Tô Hoành: “Ngươi đừng tức giận nữa, ta biết ngày mai là sinh nhật ngươi, ngươi xem, ta còn làm lễ vật cho ngươi!”
Tần Cẩn Du trong tay có một cái vòng tay, trên mặt vòng được bao quanh là những bông hoa nhỏ màu vàng, dùng những nhánh cây nhỏ xâu thành.
Vừa nãy khi Tô Hoành hỏi Tần Cẩn Du đang làm gì, trong tay Tần Cẩn Du chưa có vòng hoa này, chỉ là những bông hoa nhỏ lơ lủng xung quanh, hiện tại trong tay lại có một cái vòng hoa, chắc là trong thời gian ngắn ngủi vừa này làm ra.
Tần Cẩn Du cong cong lông mày, đưa vòng hoa tới trước mặt Tô Hoành như đang hiến vặt quý: “Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ trước!”
Tô Hoành nhận lấy vòng hoa trong tay Tần Cẩn Du, đột nhiên mắt đỏ hoe.
Từ sau khi hắn bị phế, không còn ai tặng quà hắn khi đến sinh nhật nữa.
Không, đừng nói lễ vật, từ khi đó về sau, ngay cả sinh nhật của hắn cũng không còn ai nhớ tới nữa.
Những huynh đệ tỷ muội ngày thường thích vây xung quanh hắn, sau khi hắn bị phế tránh hắn còn không kịp, không thể nào nhiệt tình đối với hắn như trước.
Tô Hoành nhận lấy lễ vật của Tần Cẩn Du, một lúc lâu cũng không nói gì.
“Vòng hoa này có phải rất đẹp hay không!” Tần Cẩn Du quên mất mình còn đang sinh bệnh, nàng khẩn trương nhìn Tô Hoành, kích động nói: “Thích không thích không thích không?”
Tô Hoành vuốt vòng hoa trong tay, một lúc sau mới nói: “Thật là xấu.”
Vòng hoa này thật sự không đẹp bằng những vòng hoa bình thường, thậm chí bởi vì đóa hoa xen kẽ những nhánh cây lên hình dáng có chút kỳ quái, trông hơi xấu.
Tô Hoành không hiểu, hắn là một nam hài tử, Tần Cẩn Du tặng cho hắn vòng hoa nữ hài tử thường mang để làm gì?
Tần Cẩn Du nghe thấy lời nói của Tô Hoành, đầu cúi xuống, kéo quần áo của mình mà không nói gì.
Vòng hoa này rõ ràng cũng rất đẹp, lại là do chính nàng làm ra, Tô Hoành lại nói xấu, nhãn quang của Tô Hoành là như thế nào vậy chứ!
Tô Hoành chết tiệt, hôm qua ghét bỏ bức họa của mình, hôm nay lại ghét bỏ vòng hoa mình làm!
Thật sự là không có nhãn quang!
Mình cũng không cần lại chơi với hắn nữa!
Hừ!
Tần Cẩn Du tức giận, vươn tay muốn cướp lại vòng hoa “Vậy ngươi trả lại cho ta, ta không tặng cho ngươi nữa!”
Tô Hoành lại che chở vòng hoa kia như che chở bảo bối: “Đồ đã tặng đi sao có thể lấy lại được?”
Tần Cẩn Du trừng hắn, còn muốn cướp lại: “Ngươi không phải là không thích sao?”
Tô Hoành rơi vào đường cùng, đem vòng hoa để lên đầu mình: “Ta rất thích.”
Sau khi nói xong, Tô Hoành thấy có chút không được tự nhiên.
Thậm chí có một chút hối hận.
Nói như vậy, một chút cũng không hợp với phong cách cao lãnh của hắn.
Lúc này Tần Cẩn Du mới vừa lòng nở nụ cười: “Như thế còn được, đồ ta làm sao có thể không đẹp được!”
Tô Hoành thấy nụ cười vui vẻ của Tần Cẩn Du, một chút hối hận trong lòng cũng biến mất.
Nhìn thấy nàng ấy cười như vậy, thật tốt.