Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 35: Chương 35: Trâm cài tóc hoa đào




Tần Cẩn Du chơi với Tô Hoành một lúc liên cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi tạm biệt Tô Hoành, Tần Cẩn Du quay lại chỗ ở của mình.

Sau khi Cẩm Họa phát hiện Tần Cẩn Du mất tích, liền đi ra ngoài tìm, nhìn thấy Tần Cẩn Du đang chơi với Tô Hoành, cũng không có quấy rầy, chỉ là luôn đi sau nàng.

Cẩm Họa làm ướt khăn rồi lau mặt cho Tần Cẩn Du, oán trách: “Công tử, lần sau đừng không nói tiếng nào đã đi ra ngoài, thật sự là làm người khác lo lắng.”

Tần Cẩn Du gật đầu.

Cẩm Họa lau mặt và tay cho Tần Cẩn Du, sau khi Tần Cẩn Du thay quần áo, liền nhảy lên giường.

Cẩm Họa nhìn Tần Cẩn Du do dự nói: “ Vừa nãy khi công tử vừa ra ngoài, tam Công chúa phái người tặng đồ cho công tử, nói rằng người cần chú ý sức khỏe.”

Đối với sự quan tâm của tam Công chúa, Tần Cẩn Du thật ra cũng không ngạc nhiên.

Ngụy Thanh Mai thường ngày trong cung là hình tượng ôn nhu, có lễ nghĩa, hình như Ngụy Thanh Hoài đã nói tam Công chúa thường rất quan tâm đến đồng môn.

“Tặng cái gì?” Tần Cẩn Du có hứng thú hỏi: “Có cái gì ngon hay chơi không?”

Cẩm Họa đáp: “Cũng không có cái gì, chỉ dược thường gặp và một cái trâm cài tóc.”

“Trâm cài tóc?” Tần Cẩn Du mắt sáng rực lên: “Đưa cho ta xem xem.”

Cẩm Họa nghe lời đi lấy trâm cài, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Người khác sinh bệnh đưa thuốc thật ra rất bình thường, tặng trâm cài tóc lại có chút kỳ quái, Tần Cẩn Du cùng tam Công chúa cũng không có giao tình gì, tam Công chúa vì sao lại tặng công tử loại đồ vật này?

Tần Cẩn Du đang rất mong chờ Cẩm Họa quay lại, khi Cẩm Họa mang trâm cài tóc đến trước mặt thì lại thất vọng.

Đó là một trâm cài tóc bằng gỗ, phía trên có khắc một bông hoa đào đang chớm nỏ, tỏa sáng lấp lánh, nhìn chiếc trâm cài dường như là chiếc trâm cài này cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nồng của hoa đào.

Bên cạnh của chiếc trâm cài còn đính những hạt chậu nhỏ làm bằng gỗ mỏng

Cái trâm này mặc dù làm từ nguyên liệu bình thường, nhưng thủ pháp lại rất tinh xảo, có thể nói là vô cùng khéo léo cũng không quá đáng.

Cẩm Họa nhìn thấy chiếc trâm cài tóc này, thì rất thích, không khỏi cảm thán: “Chiếc trâm này cũng thật là đẹp, nô tỳ chưa bao giờ thấy chiếc trâm nào đặc biệt như vậy.”

Tần Cẩn Du tuy rằng cũng là nữ hài tử, tuổi lại quá nhỏ, nên cũng không quá yêu thích trâm cài như Cẩm Họa, chỉ cảm thấy chiệc trâm này tuy rất đẹp nhưng lại không có tác dụng gì với mình.

Dù sao thân phận của nàng là một nam hài, nếu là mang trâm cài của nữ hài tử ra ngoài, chẳng phải là chọc người chê cười.

Tần Cẩn Du mất đi hứng thú với chiếc trâm, lười biếng nói: “Nếu ngươi đã thích, liền cho ngươi, chút nữa ngươi đi tìm tam Công chúa, nói ta rất vui nhận được đồ của nàng ta, chờ hết bệnh rồi sẽ tự đi cám ơn nàng.”

Cẩm Họa cầm chiếc trâm đứng yên tại chỗ, tựa hồ là vui mừng đến phát ngốc, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Đây là đồ của tam Công chúa tặng người, người đưa cho nô tỳ như vậy, có ổn hay không?”

Tần Cẩn Du nhìn đi nhìn lại chiếc trâm cài, cũng không thấy cái gì: “Cái trâm này rất quý giá?”

Cẩm Họa lắc đầu: “Chiếc trâm này là làm từ gỗ bình thường nhất, người bình thường cũng có thể mang.”

Tần Cẩn Du thấy không vấn đề gì nói: “Nếu không phải vật quý giá, ngươi nhận lấy là được rồi, tam Công chúa sẽ không trách tội.”

Cẩm Họa thân là tỳ nữ, không đươc mang trang sức quá quý giá, nhưng cũng có thể mang một cây trâm gỗ bình thường.

Chiếc trâm kia thiết kế dành riêng cho các thiếu nữ, cho dù không cho Cẩm Họa, Tần Cẩn Du cũng không dùng được.

Cẩm Họa cũng cảm thấy thế, liền cười hì hì nhận lấy: “Đa tạ công tử.”

Cẩm Họa cảm thấy chiếc trâm cài tóc đẹp, thuận tay liền cắm ở trên đầu.

Tần Cẩn Du ốm, không muốn ăn uống gì, sau khi miễn cưỡng ăn một ít, lại quay đi ngủ.

Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Nguyệt sau khi hoàn thành bài tập, lần lượt đến xem Tần Cẩn Du một chút, thấy Tần Cẩn Du đang ngủ, đều quay về.

Ngày hôm sau, Cẩm Họa sáng sớm đến bên giường Tần Cẩn Du, sờ lên trán Tần Cẩn Du, vẫn là có chút nóng.

Cẩm Họa không đánh thức Tần Cẩn Du nữa, mà để cho nàng ngủ nhiều thêm chút.

Dù sao bị ốm như vậy, cũng không có cách nào đi học được.

Ngụy Thanh Hoài theo thường lệ đến Dực Khôn cung, trước tiên thỉnh an Hiền phi, lại chào hỏi Ngụy Thanh Nguyệt, sau đó chạy đi tìm Tần Cẩn Du.

Ngụy Thanh Hoài thấy Cẩm Họa từ trong phòng Tần Cẩn Du đi ra, nhanh chóng đi qua, quan tâm hỏi: “Tần Cẩn Du đã khỏi bệnh chưa?”

Cẩm Họa lắc đầu: “Công tử vẫn còn ốm, bát điện hạ nhanh đi thượng thư phòng đi, đừng trì hoãn thời gian.”

Ngụy Thanh Hoài vô cùng thất vọng “A?” một tiếng, lại nhìn về phía Tần Cẩn Du vài lần, mới chậm rãi đi ra ngoài.

Khiến Ngụy Thanh Hoài kinh ngạc chính là Ngụy Thanh Mai vậy mà lại ngồi ở thượng thư phòng.

Lục Công chúa Ngụy Thanh Anh kinh ngạc nói: “Tam tỷ, muội hôm qua còn muốn đi thăm tỷ, không nghĩ tới bệnh của tỷ lại nhanh như vậy đã khỏi rồi.”

Ngụy Thanh Mai ôn nhu cười: “Vẫn là Thanh Anh quan tâm tỷ.”

Nói xong, Ngụy Thanh Mai giống như lơ đãng nhìn về phía Ngụy Thanh Hoài bên cạnh.

Không thấy Tần Cẩn Du, nàng có chút thất vọng.

Ngụy Thanh Mai cả buổi sáng tâm thần có chút không yên, không biết đang muốn viết cái gì, giống như là rất buồn ngủ, liên tiếp bị Lưu phu tử dùng thước đánh lòng bàn tay vài lần.

Sau khi Lưu phu tử đi ra khỏi thượng thư phòng, các hoàng tử công chúa lại than thở như mọi ngày.

Ngụy Thanh Mai thở dài, đi tới trước mặt Tần Cẩn Vũ.

Tần Cẩn Vũ liếc mắt một cái nhìn Thái tử.

Hôm qua tam Công chúa hình như đã tạ tội với Thái tử, Thái tử cũng biểu lộ nguyện ý tha thứ cho tam Công chúa, một khi đã như vậy, chuyện này cũng coi như xong.

Ngụy Thanh Mai điều chỉnh một chút biểu tình trên mặt, vẻ mặt thẹn thùng đưa ra một cái hà bao, ôn nhu nói: “Đây là hà bao ta làm cho tam công tử, muốn nhờ Tần tứ công tử thay ta chuyển giao, không biết công tử có nguyện ý không?”

Ngụy quốc dân phong mở ra, nữ tử tàng hà bao cho người trong lòng cũng không phải đại sự gì, huống chi Tần gia cùng bệ hạ cũng đều không có ngăn cản Ngụy Thanh Mai tiếp cận Tần Cẩn Tông.

Ngụy Thanh Mai đêm qua lại mơ thấy cảnh tượng kiếp trước, ban đêm trằn trọc không ngủ được, e sợ kiếp này lại là người bị chọn đi hòa thân, liền dậy hoàn thành nốt hà bao mà mình mới làm được một nửa.

Lục công chúa Ngụy Thanh Anh ở một bên xem náo nhiệt, thầm nở nụ cười, nói khẽ với thư đồng của nàng Ngụy Kiêm Gia: “Tam tỷ thật đúng là si tình.”

Ngụy Kiêm Gia cũng là vẻ mặt bát quái nhìn về phương hướng của bọn họ.

Tần Cẩn Vũ thấy thiếu nữ đang xấu hổ đứng đối diện, suýt thì phun huyết.

Nếu như trước không phát sinh việc hãm hại Thái tử lại muốn vu oan cho Đức phi, thì ấn tượng của Tần Cẩn Vũ về Ngụy Thanh Mai cũng rất tốt, cảm thấy nữ tử ôn nhu như vậy là tẩu tử của mình cũng rất tốt.

Lúc nãy xảy ra chuyện như vậy, tuy rằng Ngụy Thanh Mai đã tạ tội, Tần Cẩn Vũ đối với nàng ta vẫn có chút mâu thuẫn.

“Đây là một mảnh tâm ý của tam điện hạ, tam điện hạ sao không tự mình đưa cho tam ca?” Tần Cẩn Vũ tỏ vẻ cự tuyệt.

Hắn hiện giờ cũng đã mười năm tuổi, từ trước đến giờ chưa có nữ tử nào tặng hắn đồ vật như hà bao này, hắn rất không vui vẻ.

Nếu chính mình không vui vẻ, vì cái gì còn muốn thay Ngụy Thanh Mai tặng hà bao?

“Bản cung không thể thường xuyên nhìn thấy tam công tử, lại ngày nào cũng nhìn thấy tứ công tử, cho nên thỉnh cầu tứ công tử chuyển giao hà bao này, bản cung vô cùng cảm kích.” Tiếng Ngụy Thanh Mai thanh âm mềm nhẹ, làm cho người ta không thể cự tuyệt.

“Được rồi.” Nói đều nói tới tình trạng này rồi, Tần Cẩn Vũ cũng chỉ đành đáp ứng, nếu không thì cũng không quá cho công chúa hoàng gia mặt mũi.

Đồ được tặng ra ngoài, Ngụy Thanh Mai rốt cục nhẹ nhàng thở ra, áp lực giấc mộng đêm qua cũng được tan đi không ít.

Sau khi các phu tử kết thúc bài giảng, Ngụy Thanh Hoài co cẳng chạy ra bên ngoài, tiểu thái giám mang theo đồ của hắn chạy gắt gao phía sau.

Ngụy Thanh Nguyệt thu thập đồ đạc chuẩn bị quay về Dực Khôn cung.

“Tỷ hôm qua khi đi bái kiến Hiền phi nương nương, có làm rơi ngọc giác ở Khôn Dực cung, Thanh Nguyệt, muội dẫn tỷ đi tìm được không?” Ngụy Thanh Mai mỉm cười nói.

Ngụy Thanh Nguyệt đương nhiên chỉ có thể đáp ứng, dẫn Ngụy Thanh Mai đi Dực Khôn cung.

Ngụy Thanh Mai đi xung quang vài vòng Dực Khôn cung, rốt cục cũng tìm được ngọc giác của mình đánh rơi.

Trùng hợp gặp được Tần Cẩn Du đi ra tản bộ, Cẩm Họa đi theo phía sau.

“Gặp qua tam điện hạ.”

Tần Cẩn Du và Cẩm Họa hành lễ với Ngụy Thanh Mai như thường lệ.

“Ngươi còn sinh bệnh, không cần đa lễ.” Ngụy Thanh Mai quan tâm Tần Cẩn Du.

Tần Cẩn Du có chút cảm động: “Đa tạ công chúa.”

Ánh mắt Ngụy Thanh Mai thản nhiên lướt qua Cẩm Họa đứng sau Tần Cẩn Du.

Trên mái tóc Cẩm Họa, chiếc trâm cài tóc hình hoa đào đặc biết rõ nét.

Kế hoạch thật đúng là thuận lợi ngoài ý muốn.

Ngụy Thanh Mai mỉm cười thu hồi ánh mắt, tâm tình rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.